Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 230: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối
Cập nhật lúc: 2025-06-14 08:13:13
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiết cuối là toán, vì giải đề nên cô giáo hoãn giờ học.
Lục U nằm trên bàn, mắt đỏ hoe vì khóc.
Thẩm Tư Tư lén nhắn: “Bảo bối, cậu lại thất tình rồi hả?”
Lục U đáp: “Tớ vừa cưỡng hôn Tưởng Đạc trong phòng y tế.”
Thẩm Tư Tư chửi thầm: “Fuck!”
Lại hỏi: “Rồi sao nữa!!!”
Lục U trả lời: “Anh ấy cắn tớ một cái.”
Nói xong cô chỉ môi rách cho Thẩm Tư Tư xem.
Thẩm Tư Tư yên lặng.
Lục U đặt điện thoại xuống, nghĩ trong lòng: kiếp này tuyệt đối không chủ động theo đuổi đàn ông nữa.
Ngoài cửa sổ lá rơi bay, có thể thanh xuân cô cũng sẽ kết thúc lúc này.
Bất ngờ, bóng dáng thon dài quen thuộc hiện trên hành lang.
Tưởng Đạc dựa tường, mắt nhìn cô chằm chằm.
“!!!”
Lục U vội lấy sách che mặt.
Sự xuất hiện của anh làm lớp xôn xao.
Giáo viên toán thấy mọi người háo hức mong tan học, giảng nhanh câu cuối rồi kết thúc tiết.
Học sinh ra khỏi lớp, ai đi ngang qua Tưởng Đạc cũng mang ánh mắt dò xét.
Lục U chậm rãi thu dọn đồ, lén quan sát anh đợi ai.
Tưởng Đạc chống cằm trên bệ cửa sổ, rõ ràng đợi cô.
Lớp đã vắng bóng học sinh, Lục U từ tốn đi ra.
“Anh đợi ai thế?”
“Một người bạn.”
“Bạn nào?”
“Anh chỉ có một người bạn.”
“Ồ! Anh tìm cô ấy có việc gì?”
Anh giơ quyển sổ xanh: “Anh muốn đến nhà cô ấy làm bài tập, tiện thể nhờ giúp bổ túc.”
“Vậy à.”
Lục U kéo dài giọng, cố nghiêm túc nhưng khóe mắt vẫn chứa tiếng cười.
Sự bối rối được cuốn đi hết.
Tưởng Đạc bước đến, vỗ nhẹ sau đầu cô, lẩm bẩm: “Muốn cười thì cười, đừng giả vờ.”
“Không giả vờ.” Lục U che đầu, cười rạng rỡ theo anh: “Lúc nãy anh chạy làm gì vậy?”
“Em đột nhiên như vậy làm anh hơi sốc.”
“…”
Lục U l.i.ế.m môi, như nhắc anh nhớ “hành động xấu xa” vừa rồi: “Anh còn cắn em.”
Tưởng Đạc đưa tay, chạm đầu ngón tay lên môi dưới cô, ấn nhẹ: “Anh không biết đâu.”
“Em không tin.”
“Anh rất ngại đó.”
Trái tim Lục U đập mạnh, lông mi run run, lòng muốn hét lên, mặt vẫn giả vờ bình tĩnh—
“Không thể nào.”
“Thật mà.”
“Không ~ thể ~ nào ~”
“Ừ, ngại thật đấy.”
“Tại sao lại ngại?”
“Vì anh thích cô ấy rất nhiều.”
“Không ~ thể ~ nào.” Lục U không kìm nổi, cả trán cũng bật cười.
Tưởng Đạc lặp lại: “Anh rất xấu hổ, cũng sợ, sợ không thể khá lên được.”
“Ca ca...”
Lục U chặn lời, ngập ngừng hỏi: “Bây giờ, anh có muốn ôm em không?”
...
“Anh có muốn ôm em không?”
Cô đỏ mặt, môi mím chặt, ánh mắt sợ nhưng cũng mong chờ.
Ngay sau đó, Tưởng Đạc kéo tay cô, vội lao ra khỏi cổng trường, nắm tay chặt như sợ cô đổi ý.
Anh dẫn cô đến vườn hoa nhỏ đối diện trường, nhẹ nhàng đi xuyên qua, đến bên bức tường thấp vắng bóng người.
Trên tường dây leo xanh như ngọc, đường đá phủ rêu.
Ngay cả gió cũng dịu dàng lay động.
Hai người nhìn nhau vài giây, Tưởng Đạc ngập ngừng đặt tay lên vai gầy cô.
Cơ thể cùng run lên.
Xa đó vài tiếng chó sủa vang.
Hai người bật cười cùng lúc.
Tưởng Đạc cười ngượng, dịu dàng.
Lục U ôm bụng cười thành tiếng: “Thế này đúng là ngốc thật đấy!”
“Đúng vậy, rất ngốc.” Tưởng Đạc vuốt sau đầu, mặt đỏ bừng: “Rõ là cố ý mà.”
Dù có khoảng cách bao xa, cảm giác thân thuộc giữa hai người chưa từng thay đổi.
Vậy nên họ làm lành nhanh chóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-230-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Vậy chúng ta ôm nhau như bạn bè nhé?” Lục U đề nghị: “Ôm làm lành... như bạn tốt?”
“Được.”
Tưởng Đạc vươn tay ôm lấy cô.
Cơ thể anh tỏa hơi thở trẻ trung, nóng bỏng, mạnh mẽ.
Lục U bị ôm chặt, cảm giác sắp biến thành cục bột.
Anh dùng lực hơi mạnh.
Nhưng... cô rất thích sức mạnh ấy, nó khiến cô an tâm.
Sức mạnh ấy nghĩa là anh sẽ không đẩy cô ra nữa, không bao giờ nữa.
“Đây không phải là ôm bạn bè đâu.” Lục U thì thầm bên tai anh: “Tuyệt đối không phải.”
Tưởng Đạc nhắm mắt, hít sâu, cảm nhận hương thơm dịu ngọt trên tóc cô: “Bạn bè cái con khỉ.”
Khóe miệng Lục U lại cong lên, giang tay ôm eo anh: “Ca ca, em nhớ anh nhiều lắm.”
“Những lúc thế này, yên lặng chút đi.”
“Anh à, em thích anh rất nhiều.”
“Câm mồm!”
Anh sắp không chịu nổi rồi.
--
Hai người đỏ mặt bước ra khỏi khu vườn nhỏ, rõ ràng không làm gì, nhưng sao cảm giác như vừa làm điều gì xấu.
Cả hai thấp thỏm, vẫn giữ khoảng cách, cất giấu tình cảm mơ hồ sâu trong lòng, chỉ trao đổi qua ánh mắt.
Khi qua đèn giao thông, Tưởng Đạc tự nhiên nắm lấy tay cô, như lúc còn nhỏ.
Nhưng lòng Lục U đầy cảm xúc, từng chút quấn lấy tim.
Hai người không thể trở lại như trước.
Cô lén lút nhìn anh, nét mặt thiếu niên tự nhiên, cũng rũ mắt xuống.
Khoảnh khắc chạm mắt, sống lưng Lục U run, nhanh chóng quay đi, mặt đỏ thêm.
Sau khi vượt qua cột đèn giao thông, Tưởng Đạc buông tay cô ra, nhẹ giọng nói: “Em có thể thoải mái hơn được không? Như vậy anh thật sự rất xấu hổ đấy.”
“Ồ!”
“Ồ?”
“Ồ!” Lục U đưa tay che khuôn mặt ửng hồng, đau khổ nói: “Anh làm em càng thêm lúng túng rồi.”
Tưởng Đạc l.i.ế.m môi khô khốc, nói: “Vậy chúng ta sẽ trở lại như trước kia, như bình thường được chứ?”
“Được thôi.”
“Khi nào anh có thể được hôn em?”
“…”
Lục U cự lại: “Cái đó mà gọi là bình thường sao!”
Tưởng Đạc ngước nhìn trời: “Chỉ tiện thể hỏi cho vui thôi mà.”
“Được rồi.”
“Vậy rốt cuộc là khi nào?”
“…”
Lục U lại giấu mặt: “Anh bắt em trả lời sao đây!”
“Tốt thôi, anh đành đợi vậy.”
Lục U cùng anh về nhà, nhưng đến ngã ba đường, Tưởng Đạc đột ngột dừng lại.
“Học bù thì không thể về nhà được.”
Lục U ngạc nhiên nhìn anh: “Sao vậy?”
“Anh biết một chỗ.”
Nói xong, Tưởng Đạc đưa Lục U đến thư viện tỉnh, quen thuộc đường đi, anh quẹt thẻ vào phòng tự học.
Thời điểm này không có nhiều người, Tưởng Đạc chọn một bàn nhỏ nằm giữa giá sách, nơi khá yên tĩnh, đặt cặp sách xuống.
Lục U nhìn quanh rồi hỏi: “Sao anh lại muốn tới đây?”
“Yên tĩnh.”
“Anh sợ về nhà rồi Lục Ninh quấy rầy à?”
Tưởng Đạc lắc đầu, nói: “Lục U, em biết hoàn cảnh của anh mà, có những người không muốn anh sống tốt. Hiện giờ anh... đang ăn nhờ ở đậu.”
Lục U nhìn anh, bỗng nhiên hiểu ra tại sao anh lại trở nên như thế.
Khi các đứa trẻ cùng tuổi còn ôm ấp giấc mộng viển vông, anh đã bắt đầu lên kế hoạch để sinh tồn.
Vào lúc sống còn còn khó khăn, cô lại trách anh vì đã đánh mất ước mơ của mình.
Lục U lấy sách và vở ôn bài ra, bàn tay nhỏ khẽ run vì tức giận, cũng vì cảm thấy có lỗi vì trước đây hiểu lầm anh: “Chúng ta... bắt đầu từ đầu nhé.”
Tưởng Đạc lắc đầu: “Em cứ làm việc của em đi, anh tự đọc sách.”
Lục U biết không cần giải thích, anh tự đọc sẽ học nhanh hơn, hiểu sâu hơn.
Vì vậy, cô chất đống các ghi chú tham khảo trước mặt anh rồi tập trung vào việc của mình.
Nhưng cùng học với Tưởng Đạc khiến cô khó tập trung, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn anh.
Anh đang đọc sách chăm chú, đôi mắt sâu như màn đêm.
Quả thật rất đẹp trai, phải ngắm kỹ mới được.
Tưởng Đạc dường như nhận ra sự phân tâm của cô, không ngẩng đầu lên mà dùng đầu bút gõ nhẹ đầu cô: “Đọc sách hay là nhìn anh?”
Lục U thu lại ánh mắt lơ đãng, và lại chìm vào sách.
“Ca ca.”
“Ừm.”
“Tương lai của chúng ta, nằm ngay phía trước.”
Câu nói khiến ngòi bút của Tưởng Đạc khựng lại một chút.
Xua tan màn sương mù, để rồi nhìn thấy bầu trời cao rộng.