“Sao  nhận cái ? Lễ phục  dễ sửa, nhất là loại cao cấp  phong cách của nhà thiết kế .”
“Trước đây con  từng ,  thử một chút.” Lục U giải thích: “Nếu sửa  thì . Vị phu nhân   yêu thích chiếc váy  hội , là đồ mà con gái cô  tặng.”
“Nghé con mới sinh  sợ cọp.” Trong giọng  Lục Vân Hải tăng thêm vài phần trách cứ: “Con mới chỉ ăn cơm mấy năm mà  dám ôm việc mà ngay cả   nghề cũng  dám nhận  .”
“Bố, bố xem bản thiết kế của con , con định thêu một com bướm vàng.”
Lục U cầm thiết kế thêu của  đến  bảo Lục Vân Hải xem: “Nếu như  thể bổ khuyết  vị trí trống của bộ lễ phục , hiệu quả nhất định  tuyệt!”
Lục Vân Hải  nghi ngờ ánh mắt và thẩm mĩ của Lục U, chỉ lo lắng : “Bản thiết kế và thêu thủ công là hai việc khác , con  bảo đảm sẽ  biến dạng ?”
“Con thử thôi mà, Thượng phu nhân , nếu  hỏng chị  cũng nhận, sẽ  yêu cầu con đền tiền.”
Lục Vân Hải  con gái  tham vọng, cũng  thực lực,  thể  gì khác đành : “Có chỗ nào cần thì cứ tới hỏi bố, đừng  từ mò.”
“Con  .”
Trước đây Lục Vân Hải quản lý  bộ việc  ăn của tập đoàn Lục thị,  bên ngoài chỉ  thấy mặt gọn gàng,  đẽ của ông,  ít   thật  ông cũng là   kinh nghiệm thiết kế và may cực kỳ phong phú, là ông từng bước từng bước  lên.
Lục U  tóc mai nhuốm bạc của ông, cô thầm   những năm ông còn sống,  thể chứng kiến tập đoàn Lục thị Đông Sơn tái khởi [1].
[1] Đông Sơn tái khởi: trở  như ngày .
Lục Vân Hải lơ đãng hỏi: “Sáng sớm con  ngoài  gì thế?”
Lục U lặng giấu sổ hộ khẩu phía  lưng: “Không  gì ạ.”
 lúc , Lục Ninh ngậm dưa chuột  tới : “Chị  đăng ký kết hôn đấy.”
“Gì cơ?”
“Đừng  nó  bậy!”
“Con kết hôn với ai? Hứa Trầm Chu ?” Lục Vân Hải lập tức đau đầu: “Chuyện lớn như    thương lượng với  ?”
“Không ! Không   !”
“Là  Tưởng Đạc.” Lục Ninh  hì hì : “Chuyện của chị với     hai nhà  sớm thương lượng   .”
“...”
Lục U hận  thể dùng ánh mắt đục thủng lồng n.g.ự.c .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-25-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Lục Ninh hai, ba miếng  nhai hết quả dưa chuột, nhanh chân chạy về phòng  bài tập.
Cô ngoan ngoãn giao hộ khẩu , giải thích: “Nói đùa  mà,  đăng ký ,   đổi ý .”
Lục Vân Hải thoáng thở phào nhẹ nhõm, tay đoạt  sổ hộ khẩu, oán trách: “Cánh cứng  ha, còn học    trộm hộ khẩu.”
“ mà bố,    đây nhà chúng  cũng hy vọng  thông gia với nhà họ Tưởng ,  đó con  con  bạn trai, bố với  đều thất vọng lắm mà.”
Lục U  tới, nịnh nọt bóp vai cho ông: “Chẳng lẽ bởi vì điều kiện nhà họ  ?”
Lục Vân Hải giải thích: “Trước đây lúc bà nội nhà họ Tưởng   đính ước từ bé, ngoài mặt thì chúng  đáp ứng, nhưng trong tâm thật  cùng chướng mắt thằng nhãi . Kể cả nhà chúng   bằng nhà họ Tưởng, coi như là trèo cao, nhưng con gái nhà  kiểu gì cũng bảo bối, gả cho nó á, hời cho nó.”
Lục U gật đầu liên tục: “ , hời cho  .”
“ mà   thấy cảm tình của hai đứa  nên bố  cũng ngầm cho phép.”
“Con với   cảm tình  lúc nào?”
“Mấy đứa nhóc nhà họ Tưởng  tìm con chơi mà con  để ý đến bọn nó , chỉ chơi với mỗi Tưởng Đạc, như thế còn  gọi là  ?”
“Khi đó con... là thấy   đáng thương, chăm sóc   như con trai mà!”
“...”
Lục Vân Hải thở dài : “Thằng nhóc  là  nặng tình,   về cũng tới bệnh viện thăm  con .”
“Anh  tới bệnh viện  ạ?”
“Ừ,  hạ cánh  bắt xe tới bệnh viện , hành lý vẫn còn cầm theo.”
Lục Vân Hải : “Thằng bé vẫn nhớ rõ hồi nhỏ vì Tưởng phu nhân  trả thù nên cố ý bỏ đói nó. Là  con bất chấp nguy hiểm đắc tội với Tưởng phu nhân, lúc nào cũng len lén đưa bánh ngọt cho nó.”
Tâm tình Lục U  phức tạp, thấp giọng : “Trí nhớ  ... đúng là  .”
--
Lục U tốn cả một buổi tối,  lật tài liệu  cùng thảo luận với Lục Vân Hải, cuối cùng cũng sửa  chiếc váy  hội của Thượng Nhàn Thục.
Thượng Nhàn Thục  thấy vị trí  thủng  chiếc váy  hội   cô dùng chỉ vàng thêu lên một con bướm dát vàng tinh xảo, hình dáng độc đáo. Con bướm lấp  vị trí lỗ hổng sinh động như  vỗ cánh bay, vô cùng đặc biệt.
Ánh mắt Thượng Nhàn Thục sáng bừng,  đợi  mà   phòng  đồ thử chiếc váy .
Vốn là một chiếc váy  hội đen thuần,  thêm một con bướm dát vàng như vẽ rồng điểm mắt, cực kỳ bắt mắt.