Hứa Trầm Chu lạnh giọng: “Mấy lời như ‘gặp   tòa’  đề nghị em đừng  nữa. Nếu em  kiện thì chỉ  thể kiện cả công ty , tình huống gia đình em  kham nổi . Hơn nữa, em vẽ nhiều năm như  cũng  ai  đến, đồ án  nghiệp của em  thể  một đại minh tinh như cô  mặc  tham gia triển lãm thời trang, em hẳn là  cảm thấy vinh dự chứ.”
“Vinh dự?” Lục U nắm chặt bàn tay,  nhạt: “ thật sự  vinh hạnh.”
“Nói cho cùng,   là đòi tiền .”
Hứa Trầm Chu móc trong túi  một chiếc thẻ đen  đặt lên bàn, giọng  thêm vài phần dịu dàng dỗ dành cô: “Cần dùng tiền thì em  thể  thẳng với ,  sẽ cho em, hà tất  dùng lý do ,  ầm lên   đều mất mặt.”
Vừa dứt lời, chỉ  thấy một tiếng “chát”, Lục U hung hăng cho Hứa Trầm Chu một cái tát.
Cái tát  lập tức khiến mặt Hứa Trầm Chu lộ  dấu bàn tay.
Hứa Trầm Chu đột ngột  dậy, cầm gạt tàn thuốc  bàn lên.  cuối cùng,   vẫn khống chế  sự nóng nảy,  đập cô mà ném  tường: “Em điên ! Dám đánh ?”
“Anh dùng trộm thiết kế của ,    gặp  một  đánh  một .”
Hứa Trầm Chu  nghĩ tới con mèo nhỏ tức lên còn  thể cắn . Anh  sờ mặt ,  một hồi c.h.ế.t lặng là sự đau đớn  thể nào quên .
Sự đau đớn  lan tràn  làn da,  thâm nhập  bên trong trái tim  .
Anh   từng cho rằng   thể bắt nạt cô công chúa nhỏ đơn thuần , vĩnh viễn giữ cô bên cạnh , nhốt  lồng vàng, vì   mà cất tiếng ca rung động lòng , dù tương lai  cần nữa cũng  thể dễ dàng thả .
 bây giờ, Hứa Trầm Chu càng ngày càng phát hiện,    thể thả cô  . Anh  dần dần…  lún sâu  bùn .
“Lục U, buổi triển lãm của thời trang Mosha chỉ còn cách mười ngày,  đủ thời gian để   một bộ khác. Bộ trang phục , cô  chắc chắn  mặc.”
Hứa Trầm Chu nghiến răng   lời , chỉ để chứng minh   còn chút chỗ  trong lòng cô.
Chỉ tiếc, Lục U  định  nhiều với  : “Đã  thì, tổng giám đốc Hứa, mời  tự nhận lấy hậu quả.”
Lục U xoay   khỏi phòng.
Hứa Trầm Chu thấy cô thờ ơ, vội vàng đuổi theo, giữ tay cô : “Không  em luôn bán bản thảo thiết kế ,  khác  thể trả tiền tại     thể?”
Lục U hất   : “,   bán cho ai thì bán  đó, đó là tự do của .   mạn phép  bán cho , hơn nữa   hề  hỏi mua từ . Anh  hỏi mà  lấy, là trộm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-28-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Cho nên bởi vì Lâm Vãn Vãn nên em mới tức giận như  đúng , em đang ghen đúng ?”
“  ghen   quan trọng với tổng giám đốc Hứa lắm .” Ánh mắt Lục U trào phúng: “Chúng   chia tay từ lâu .”
Trên hành lang   ít đồng nghiệp, bọn họ mắt  mũi, mũi  tim, giả vờ  quan tâm vội vàng  qua, nhưng lỗ tai  nào  nấy đều dựng lên để hóng hớt.
Vốn dĩ họ tưởng rằng,  thời gian  tổng giám đốc Hứa ngày nào cũng  thấy Lâm Vãn Vãn nên mê cô   dứt, còn chia tay với Lục U.  hiện tại xem … hình như tổng giám đốc Hứa  ý quấn mãi  bỏ.
Hờ.
Dường như Hứa Trầm Chu cũng    hổ, uy hiếp: “Lục U, xã hội   dễ dàng như em nghĩ , sớm muộn gì em cũng sẽ   bên  thôi.”
Lục U lạnh lùng đẩy   : “Anh cứ chờ xem.”
Lục U  tới đại sảnh, đôi mắt cũng đỏ lên. Cô dùng sức lau lau khóe mắt, nuốt những chua xót trong lòng   bên trong.
Nước mắt là thứ vô dụng nhất.
Cô khịt mũi một cái, hiểu rằng  thể cứ  chờ c.h.ế.t như ,  nhẫn nhịn nữa.
Hứa Trầm Chu và Lâm Vãn Vãn đều  lên đầu cô , cô dứt khoát  phản kích .
 lúc , cuộc gọi video vang lên, Lục U lấy điện thoại ,  thấy hai chữ đang nhảy lên – JD.
Cô dùng sức lau nước mắt ,  đó nhận video.
Dừng  hai giây,  đó màn hình hiện lên hình ảnh Tưởng Đạc cởi trần, đang   giường.
Căn phòng tràn ngập ánh sáng dịu nhẹ của buổi trưa, phủ lên làn da màu lúa mì và những đường cơ bắp của  một lớp sáng bóng dễ chịu.
Khóe mắt  nhỏ dài, hình như vẫn còn đang ngái ngủ, tóc cũng rối bù xù, mơ hồ chào một tiếng: “Chào buổi trưa.”
“Có chuyện gì  Tưởng Đạc?”
Tưởng Đạc  gương mặt nhu thuận của cô, tâm trạng cũng dịu   nhiều. Anh xoay    giường: “Mới  tỉnh ngủ,  mơ thấy một con hươu con màu vàng cớt chạy ở phía ,  đuổi theo , nhưng đuổi cách nào cũng  kịp, chỉ  thể  từ xa  theo bóng nó.”