“ tại …  là màu vàng cớt?”
Tưởng Đạc nở nụ : “Không  hươu đều là màu vàng cớt ?”
“...”
Uất ức tan hết, chỉ còn chút dở  dở .
“Sao   đuổi theo?” Lục U tò mò hỏi.
“Tên nhãi đó  chút đáng ghét.”
Tưởng Đạc   gối đầu mềm mại, gối đầu lên cánh tay vạm vỡ, đôi mắt đào hoa  cô đầy ẩn ý: “Anh đuổi theo nó, nó liền chạy,   đuổi thì nó      đầu   giống như đang chờ đợi.”
“Chắc nó  chơi với  đó.”
“Ừm, ông chơi với nó.” Tưởng Đạc  cô  hỏi: “Em đang ở Tập đoàn Vãn Chu ?”
“Sao  ?”
“Vừa nãy  một nhân viên  qua phía  em, bộ đồ cô  mặc là đồng phục tiêu chuẩn của Tập đoàn Vãn Chu.”
“Cái  mà  cũng  thấy !”
“Anh  để ý đến chi tiết, đồng thời là   gặp qua thì  thể quên .”
“Lại để  kiêu ngạo …”
“Ừ,  cái gì cũng .” Trái tim Tưởng Đạc như  thứ gì đó nhéo , xoa xoa đầu mũi   dậy: “Bọn họ  gì em ?”
Tâm tình vốn  dịu  của Lục U  câu   của Tưởng Đạc  cho…  tủi  .
Khi còn bé,  nào cô chịu uất ức đều  bù lu bù loa chạy  tìm Tưởng Đạc. Chỉ là hiện tại… bọn họ đều  lớn .
Trưởng thành,  nhiều chuyện nên một  đối mặt,  thể lúc nào cũng ỷ   .
“Không  gì.”
Tưởng Đạc  vẻ mặt  của cô, rõ ràng  chuyện nhưng    .
Anh  ngoài ban công, kéo rèm cửa , để ánh mặt trời rọi chiếu xuống  , lười biếng : “Rốt cuộc  bắt nạt thế nào,   cho ông vui vẻ tí coi.”
Lục U lườm  một cái: “Anh chỉ    nỗi đau của   thôi.”
“Ha.”
Lục U nhẫn nhịn quá lâu, cũng cần  phát tiết với  khác một chút.
“Đồ án  nghiệp của em  Hứa Trầm Chu cầm  may đồ cho Lâm Vãn Vãn . Bọn họ  chỉ trộm bản thảo của em mà còn sửa bậy sửa bạ. Em  kiện bọn họ, nhưng thời gian quá dài, gia đình em  chịu  khoản hao tổn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-29-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Ngay cả công việc cô cũng mất , thu nhập cũng  tong luôn.
“Trước đây em cũng bán  ít bản thảo thiết kế nên  lẽ Hứa Trầm Chu cảm thấy, tùy tiện lấy bản thảo của em  cho em một khoản tiền là em sẽ mang ơn  , hai tay dâng bản thảo lên.”
Lục U cắn răng, mũi  bắt đầu chua xót: “Em  từng cho rằng  thế giới  chỉ  tình cảm là  thể so sánh với tiền, nhưng hiện tại…”
Hiện thực tát  mặt cô một cách đầy châm chọc.
Nghe lời cô , Tưởng Đạc khẽ vuốt cằm, trào phúng . Nếu tiền  thể mua  tình cảm thì  sẽ  hèn mọn mà ngước  cô như .
“Anh  cách,  thể giúp em  tốn nhiều công sức lấy  bản thảo thiết kế, đồng thời  cho  ăn cắp  trả một giá  lớn.”
“Anh  cách ?”
“Tới tìm , phòng 5601 chung cư Long Thành Dữ Hồ.”
“Tìm ?”
“Làm , quên lời    ?” Tưởng Đạc lặp : “Anh cũng  vô duyên vô cớ giúp  khác, kể cả em.”
Lục U cắn răng: “Anh  đền đáp bằng gì?”
“Bây giờ  tỉnh ngủ ,  chút nhớ,  em đến gặp  bây giờ.”
“...”
Chung cư Long Thành Dữ Hồ tọa lạc tại ven hồ của công viên  trong khu công nghệ cao của thành phố Thanh Phù. Nghe  đây là khu chung cư cao cấp nhất thành phố.
Lục U xuống xe  cửa chung cư, ngay lập tức  quản gia tư nhân dẫn cô  trong, dọc theo hồ và núi, hành lang vườn cây quanh co,  tới lối  chung cư.
Lục U để ý, thường tầng cuối cùng sẽ là hầm để xe, còn tầng cuối cùng của chung cư Long Thành Dữ Hồ  là nơi để du thuyền.
Một tầng một nhà, thang máy là loại tốc độ cao,  tới mười giây  lên đến tầng  cùng.
Thang máy  trong nhà,  khi cửa mở    thấy nhà Tưởng Đạc.
Căn hộ  ba mặt đều là cửa kính sát đất, cửa sổ chính là mặt thủy tinh hình cung trải rộng 270 độ, tầm  thoáng đãng,  thể  thấy  bộ cảnh sắc ngoài hồ, đập  mắt chính là núi xanh nước biếc.
Lục U cũng  xem là cô gái va chạm xã hội , nhưng cô cũng  tưởng tượng  nhà của Tưởng Đạc …  như !
Căn hộ   khu công nghệ cao,    mười triệu tệ thì  thể mua .
Phòng khách trống rỗng, phòng bên trái dường như truyền đến tiếng nước chảy.
Lục U cũng  dám  lung tung, mất tự nhiên  cạnh cửa, cúi đầu thì trông thấy  vẫn còn đang  giày cao gót.
Cô vội vàng lùi về bức tường phía , cởi giày , tránh  bẩn sàn nhà sạch đến nỗi  thể phản chiếu bóng .
Cô cầm theo giày cao gót  tìm tủ giày nhưng mãi vẫn  tìm . Tủ ở đây dường như đều   âm tường, kết nối bằng thiết  điều khiển thông minh.