Tưởng Đạc ngắm hộp Molly blind box đặt trong hộc tủ, khóe môi khẽ cong: “Em    thì chắc là  .”
Anh thấu rõ  sở thích,  điều cô yêu.
Anh chiều chuộng, lấy lòng cô, dường như  dâng hiến tất cả, nhưng   giữ gìn từng li từng tí, sợ cô nhận .
Lục U  chút nghĩ ngợi  : “Em nhận thấy, trong cuộc sống, chúng   hợp  đấy.”
Những lời  như mũi tên xuyên thẳng  tim Tưởng Đạc. Anh cố nén khóe môi đang vểnh lên: “Vậy em  sống cùng  ?”
“Ấy? Ý em   thế.”
Lục U chợt nhận  lời  mang nghĩa khác, mặt cô đỏ bừng: “Ý em là sở thích của chúng ...”
Lời  dứt   lòng tự tôn nghẹn  nơi cổ họng.
Giờ đây, cô còn tư cách gì để  chuyện tâm đầu ý hợp với ? Nói  chỉ như trèo cao mà thôi.
Khoảng cách giữa hai  giờ  xa vời vợi.
Cô  tiếp tục đề tài  nữa,   ghế sofa phòng khách, hỏi: “Thôi, chúng   chuyện chính .”
“Được.”
Tưởng Đạc  xuống bên cạnh cô, giống như thuở nhỏ cả hai   bài tập bên bàn , tay chạm tay.
Dường như  chẳng để tâm, nhưng Lục U  cực kỳ nhạy cảm. Cảm nhận   ấm tỏa  từ  đàn ông, tim cô lập tức loạn nhịp.
Cổ họng…  khô.
Cô cầm ly nước chanh lên, uống một ngụm   một ngụm.
“Em    gọi em đến  gì ?”
Giọng  rõ ràng, trầm ấm, tựa tiếng mưa xuân rơi  khóm trúc.
“Anh bảo   nhớ em nên gọi em qua đây, qua  thì  gì nữa?”
“Anh  là   em... tới đây.” Tưởng Đạc  cô, khóe môi khẽ nhếch với vẻ lười biếng: “Em  ngắt câu  đấy?”
“ ,    nhớ,  em qua đây mà.” (Trong câu của hai   từ 想要 là , nhưng nếu tách  thành 想, 要 thì  thể hiểu là nhớ, , nên hai  đang chơi chữ với .)
“...”
Tưởng Đạc  con nhóc  đang giả vờ. Từ nhỏ cô  thông minh lanh lợi, giờ  giả ngu.
Anh dứt khoát nắm lấy cằm cô, chầm chậm kéo cô  gần , dùng giọng điệu gợi cảm, từ tính : “Đã tới , còn  thể  gì.”
Gương mặt Lục U đỏ bừng, ánh mắt hoảng sợ, vành tai cũng dần chuyển màu.
Trên đường đến đây, cô  lờ mờ  dự cảm, nhưng trong lòng tự nhủ chắc  đến mức đó. Cô và Tưởng Đạc là bạn nhiều năm, mối quan hệ   gì  thể phá vỡ,  sẽ   gì cô.
Giờ nước đến chân, cô  chút  dám chắc.
Cô  hiểu lắm về loại sinh vật như đàn ông, chỉ  Thẩm Tư Tư  qua, loại sinh vật  thể tùy thời tùy chỗ động dục, lúc nào trong đầu cũng nghĩ mấy thứ bậy bạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-31-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Không   chứ! Hai  là bạn bè cùng lớn lên đó!
Tưởng Đạc kề  sát, gần như ép  cổ cô, cũng cảm nhận  cơ thể cô gái nhỏ đang run rẩy: “Em run cái gì?”
“Em run á?”
“Như gặp  quỷ .” Tưởng Đạc nhếch miệng, lạnh lùng chế giễu: “Em lớn thế  , cũng    quen bạn trai, em  thể vẫn còn là...”
Vừa dứt lời, từ ánh mắt hoảng sợ và né tránh của Lục U,     câu trả lời. Điều  khiến ... kinh ngạc.
Tưởng Đạc lùi  xa, cúi đầu than một tiếng: “Đệt.”
Lục U thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chỉnh  tóc. Má ơi, hù c.h.ế.t cô.
Tưởng Đạc dựa  ghế sofa, đầu ngón tay ấn ấn mi tâm, cố gắng kiểm soát tâm trạng và dục vọng đang chực trào.
“Một   chán, gọi em đến cùng ... chơi game.”
“Anh  nghĩ cách cho em, chỉ để em chơi game với ?”
Lục U  khó tin  .
“Nếu em   cái khác thì  cũng  cản.”
“Chơi game vui lắm!”
“Đánh bài, cờ caro, cờ tỷ phú, em chọn .”
“Cờ tỷ phú .”
Tưởng Đạc cúi  xuống, lấy bàn cờ tỷ phú từ ngăn kéo  bàn .
Lục U cũng thấy lạ lùng, ngăn tủ  bàn  của   là những trò chơi ngày bé hai  thường chơi.
Trò chơi bắt đầu, Tưởng Đạc  tập trung chia tiền và đổ xúc xắc,   đang nghĩ gì trong đầu.
Còn Lục U  chơi cực kỳ nghiêm túc, như thể  tâm  ý  thành một công việc bình thường.
Chính là vì   giúp cô.
“Em còn tưởng  sẽ bảo em  việc khác chứ.” Lục U tung xúc xắc, : “Vừa   em sợ  chết.”
Tưởng Đạc lạnh nhạt đáp: “Loại phụ nữ  hiểu phong tình như em  nuốt  trôi.”
“Em  hiểu phong tình lúc nào!”
Tưởng Đạc  nhạt, véo gương mặt đầy đặn của cô: “Bởi vì em là con nhóc c.h.ế.t tiệt.”
Lục U bĩu môi : “Bên cạnh   là phụ nữ hiểu phong tình, hoa khôi giảng đường trường nghề là một trong  đó,   thể  tìm   chơi trò khác với .”
“Hoa khôi giảng đường trường nghề?” Tưởng Đạc     ấn tượng: “Ai thế?”
“Thì là... cái  mặc quần  ngắn, tóc uốn lọn to, mùi nước hoa  nồng ...”
Tưởng Đạc nhớ , cô gái  theo đuổi  nửa năm, hình như    chơi cùng cô  hai ngày   cô  tức giận bỏ  .