“Cái này mà em còn nhớ kỹ thế cơ à.”
Anh đã quên rồi.
“Sao hai người lại chia tay thế?” Lục U tò mò hỏi.
Tưởng Đạc không hề giấu giếm: “Cô ta muốn làm với anh, anh nói anh bất lực.”
“...”
Đúng là bó tay.
“Anh không thích người ta tại sao lại ở bên cô ấy?”
Tưởng Đạc cười đùa: “Bởi vì anh là tên khốn mà...”
Những năm đó, anh chỉ nghĩ cách làm sao để Lục U tránh xa tên khốn như anh càng xa càng tốt, ở quá gần sẽ bị anh liên lụy.
Mà những điều này, có lẽ Lục U không hề hay biết.
Cô chỉ nhớ một câu anh từng nói: “Con nhóc c.h.ế.t tiệt, anh không có hứng thú với em, cũng sẽ không kết hôn với em.”
Thời tuổi dậy thì của cô đều vì những lời này mà canh cánh trong lòng.
Dù sao cô cũng không thích anh lắm, chỉ là lòng tự ái bị tổn thương nghiêm trọng thôi.
Lục U không tiếp tục nói chuyện đã qua mà đổi một chủ đề khác: “Tưởng Đạc, để em đo kích thước cho anh nhé.”
“Em muốn đo kích thước chỗ nào của anh?”
“...”
Anh có bệnh à.
Tưởng Đạc nở nụ cười, sửa lại lời: “Đo cái gì?”
“Anh giúp em một việc, em cũng không thể chỉ chơi cờ tỷ phú với anh là xong chuyện, em may cho anh một bộ quần áo.”
“Em may cho Hứa Trầm Chu chưa?”
“Chưa.”
Gia đình Hứa Trầm Chu kinh doanh quần áo, không mấy quan tâm đến những bộ trang phục Lục U thiết kế.
Trong mắt Hứa Trầm Chu, thiết kế của Lục U chỉ là làm cho vui, từ đó tới nay anh ta chưa từng để mắt tới.
“Thế em đã thiết kế cho người đàn ông khác chưa?”
“Chưa, em thiết kế đồ nữ tương đối nhiều, nhưng anh có thể yên tâm, mặc vào nhất định sẽ không mất mặt.”
Tưởng Đạc hài lòng, anh đứng dậy, mở rộng hai cánh tay: “Nào, tới đây.”
Lục U lấy từ trong túi ra một cuộn thước dây, quay người lại thì thấy người kia đã cởi áo, trần nửa thân trên nhìn về phía cô.
“...”
“Xin hỏi... tại sao ngài phải cởi áo thế ạ?”
“Để tiện cho em lấy số đo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-32-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Lục U nhìn chiếc áo sơ mi mỏng dính kia: “Ngài mặc vào cũng sẽ không ảnh hưởng đến số đo đâu ạ.”
“Vẫn nên chính xác một chút thì hơn.” Tưởng Đạc nhướng mày, nốt ruồi đào hoa nơi khóe mắt như sáng bừng: “Vóc dáng anh khá kén đồ.”
Lục U không thể làm gì khác đành đi tới, cô đứng trước người anh, kéo thước dây ra, tỉ mỉ đo đạc...
Cơ bắp trên người anh cực kỳ săn chắc, vừa nhìn đã thấy vô cùng mạnh mẽ, hormone tràn ra không thể kiểm soát.
Lục U nhón chân lên đo chiều rộng vai anh, gương mặt trực tiếp chạm vào lồng n.g.ự.c anh.
Cơ n.g.ự.c người đàn ông này trông còn lớn hơn cô, làm cô cảm thấy ngại ngùng phải dời mắt đi.
“Em đừng có nhìn lung tung nữa.” Anh nhắc nhở.
“Không có!”
Lục U đi ra phía sau anh, vòng tay qua hông lấy số đo, hông của anh rất nhỏ, có thể nói là vòng eo con ong hoàn hảo.
Thước dây mềm mại cùng đầu ngón tay cô lướt bên hông anh như cánh bướm nhẹ nhàng chạm vào, vẫy cánh đến mức làm trái tim Tưởng Đạc ngứa ngáy khó nhịn, không kìm lòng được càng muốn nhiều hơn.
Vậy mà cô chỉ đến đó là ngừng, không cho anh thêm một chút nào cả.
Vào lúc Lục U muốn thu tay lại, Tưởng Đạc đột nhiên dùng sức bắt lấy cổ tay cô, làm cô duy trì tư thế ôm anh từ phía sau.
“Tưởng Đạc?”
Giọng nói người đàn ông càng thêm trầm thấp, tựa như rượu mạnh lâu năm: “Lần này... anh thực sự muốn rồi.”
Lục U còn chưa kịp phản ứng thì thang máy đột ngột mở ra.
Tưởng Tư Địch một thân tây trang sải bước đi tới, cất cao giọng nói: “Có thời gian thì đến bệnh viện thăm ông già của cậu nhiều chút đi, từ lúc về mới đến có một lần, có biết cậu đi nhiều năm như vậy, bố cậu nhớ cậu lắm... ôi cha mẹ ơi!!”
Vừa vào đã trông thấy một màn kích thích này, Tưởng Tư Địch mở to hai mắt, ngơ ngẩn cả chục giây mới quả quyết lùi về thang máy.
“Ban ngày ban mặt, để ý một chút.”
“Chị!”
Lục U vội vàng buông anh ra, cố gắng đuổi theo Tưởng Tư Địch để giải thích.
Tưởng Tư Địch đã ấn nút đóng cửa thang máy, vẫy tay với Lục U: “Đừng có chiều nó, bảo vệ tốt bản thân, đừng tạo ra ‘người’ đấy, bai nha.”
“...”
Lục U quay đầu tức giận nhìn Tưởng Đạc: “Chị hiểu lầm rồi kìa.”
Tưởng Đạc ung dung ngồi xuống ghế sofa, lấy gối ôm đặt trên người mình: “Chị ấy không hiểu lầm đâu.”
Vừa rồi anh... muốn như vậy thật.
“Được rồi, chơi cùng anh đủ rồi.” Lục U ngồi xuống bên cạnh anh, chuẩn bị nói chuyện chính với anh.
“Ừ.”
Tưởng Đạc ngồi nghiêm chỉnh lại, có điều vẫn ôm gối đặt trên đùi mình: “Cách thì anh nghĩ xong cho em rồi, trước khi buổi triển lãm của Mosha diễn ra thì em phải hoàn thành đồ án tốt nghiệp của mình, sau đó mời minh tinh mặc rồi biểu diễn trên sàn catwalk, mặt đối mặt với hàng nhái của Lâm Vãn Vãn.”
Lục U nhìn gương mặt chính trực của anh, không ngờ anh lại có chủ ý ác như vậy. Nếu có thể thành công đương nhiên là tốt, cũng có thể vả mặt, nhưng mà...