U U Lộc Minh: “Chủ ý xấu của anh ấy nhiều lắm.”
Tiểu Nhị Đóa: “Thế cậu chuẩn bị mời người nổi tiếng nào thế?”
U U Lộc Minh: “Tôi không có tài nguyên, đúng lúc trong tay chị Tưởng Tư Địch có một công ty giải trí, Tưởng Đạc nói anh ấy tìm giúp tôi, tôi bảo anh ấy đừng tìm người quá đắt, mời tuyến 18 bình thường một chút là được, không thì hot girl mạng cũng được, nếu như đắt quá thì tôi sẽ phải bán thân trả cho anh ấy mất.”
...
Chiều hôm đó, Tưởng Đạc liền đến công ty Tưởng Tư Địch.
Mọi người đều biết sản nghiệp của tập đoàn Tưởng thị trải rộng toàn quốc, lĩnh vực cũng tương đối rộng, liên quan đến Internet, vòng giải trí,... gần như tạo thành một vòng khép kín, điều này đã tạo nên đế quốc Tưởng thị ngày hôm nay.
Phần giải trí vẫn do Tưởng Tư Địch quản lý, bao gồm cả mấy công ty top đầu.
Vốn Tưởng Tư Địch đang nói chuyện với trợ lý, thấy Tưởng Đạc đến liền bảo trợ lý ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại.
Tưởng Đạc ngồi vào ghế tiếp khách trong phòng làm việc, quay vài vòng rồi thong thả nói: “Tìm hộ em một người nổi tiếng đến dự triển lãm của Mosha.”
Tưởng Tư Địch: “Có đeo bao không đấy?”
Tưởng Đạc: “...”
Tưởng Tư Địch: “Hai nhà Tưởng Lục qua lại nhiều năm, mặc dù mấy năm gần đây lạnh nhạt nhưng bà nội cậu vẫn còn sống, tình nghĩa vẫn còn đó, đừng có tạo ra người khiến cả hai nhà khó chịu.”
Tưởng Đạc nói dối lòng: “Nếu giao tình vẫn còn thì cô ấy chính là em gái của em.”
“Em ấy đúng là em gái cậu.” Tưởng Tư Địch cười nhạt: “Nhưng lại là kiểu trằn trọc, ngày nhớ đêm mong.”
“Chị đánh...” Anh dừng lại một chút, khóe miệng kéo ra một nụ cười lạnh: “Chị yên tâm, Tưởng Đạc em cho dù có nghẹn c.h.ế.t cũng sẽ không động đến cô ấy.”
Tưởng Tư Địch không tiếp tục đề tài này nữa, cô hỏi: “Cần người nổi tiếng làm gì?”
“Thiết kế của Lục U bị trộm, giúp cô ấy tìm người nổi tiếng lấy lại mặt mũi, đánh lôi đài.”
“Quả nhiên, nếu không vì chuyện của con nhóc kia thì cậu cũng không dễ dàng tới công ty.”
Mặc dù ông Tưởng đã giao toàn bộ tập đoàn cho Tưởng Đạc, nhưng dường như anh không có hứng thú với chuyện của công ty. Mỗi ngày đều chạy ngược xuôi tra án, giao tiếp với người chết, với tội phạm, dùng số tiền lương ít ỏi của mình sống rất vui vẻ.
“Giang sơn” mà người khác nhìn đỏ cả mắt, cầu còn không được lại giống như đang ngáng chân anh.
Tưởng Đạc thấy Tưởng Tư Địch không nói gì thì tiếp tục: “Tiền cô ấy tự bỏ ra, em chỉ ứng trước thôi, sau này lại trả cho em.”
“Được, cậu định mời cho em ấy vị nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-34-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Tưởng Đạc không chút do dự nói: “Trình độ tương tự Trương Mạn Ngọc ấy...”
Tưởng Tư Địch: ?
“Cậu xác định?”
Tưởng Đạc: “Tất nhiên là phải lấy người tốt nhất rồi.”
Khóe miệng Tưởng Tư Địch co quắp: “Vậy cậu bảo con bé chuẩn bị bán cả đời này cho cậu đi.”
“Đời này làm sao mà đủ.” Tưởng Đạc cười nhạt: “Kiếp sau cũng phải cho em.”
Ngày hôm sau, Lục U đi tới khuôn viên sáng tạo nằm trong khu công nghệ cao, Tưởng Đạc giao phòng thiết kế TSGT ở đây cho cô.
Phòng thiết kế TSGT là một phòng thiết kế nổi tiếng trong ngành, không ít công ty môi giới khi muốn đặt trang phục cho người nổi tiếng đều tìm đến đây để làm riêng.
Khi Lục U nhìn thấy mấy chữ TSGT, thì cô đã biết tài nguyên mà Tưởng Đạc tìm cho cô... là loại tốt nhất.
Tài nguyên tốt thì cũng đắt lắm.
Lục U thở dài.
Nhưng bây giờ không quan tâm được nhiều việc như vậy.
Cô đi vào khuôn viên, đem đồ án tốt nghiệp của mình giao cho Kiều Mục, nhà thiết kế chính ở đây, đồng thời nói ra yêu cầu của mình.
Danh tiếng của Kiều Mục cũng không nhỏ, tuổi còn trẻ nhưng đã thu hoạch được không ít giải thưởng lớn ở quốc tế, rất có kinh nghiệm.
Anh ta nhìn bản thảo thiết kế, đáy mắt hiện lên sự kinh ngạc: “Đây là... em vẽ?”
“Vâng.”
“Trước đây em có làm việc ở nhãn hàng trang phục xa xỉ rồi sao?”
“Không ạ, em vẫn đang đi học, nhưng nhà em trước kia kinh doanh trang phục cao cấp.”
Lục U không muốn tạo thêm sóng gió nên không nhắc nhiều tới tập đoàn Lục U, chỉ nói: “Trên phương diện này có một ít kinh nghiệm thôi ạ.”
“Nào chỉ là kinh nghiệm! Còn có cả thẩm mỹ, phẩm vị nữa!” Kiều Mục nhìn bản thảo kích động nói: “Thiết kế này quá tuyệt! Nếu có thể làm được thì hoàn toàn có thể tham gia bất kỳ buổi triển lãm nào trên thế giới, đây là thiết kế có thể đạt được giải thưởng lớn đấy! Khó có thể tưởng tượng được đây là một tác phẩm của sinh viên, đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước.”
“Anh quá khen rồi ạ.” Lục U khiêm tốn cười: “Thời gian bên em hơi gấp, trong vòng nửa tháng có thể làm xong không ạ?”
“Có hơi gấp, nhưng vì bản thiết kế này, tôi nguyện ý thử một lần.” Đôi mắt Kiều Mục sáng lên, nói với cô: “Trong khoảng thời gian này cần em ở đây, chúng ta sẽ làm gấp 24/24, em là thiết kế chính, anh trợ giúp em.”