" nếu  hợp tác với chị , chính là bắt đầu  từ đầu. Có thể hiện tại  chút tiền, nhưng chắc chắn sẽ  đủ nhiều. Có thể  mối quan hệ, nhưng chỉ giới hạn trong giới quý bà,  tạo  sự nghiệp lớn thì  mà đủ, nhất là trong giới thời trang."
"Cho nên,  thì  vẻ chị  cho  một lối  dễ dàng, nhưng thực tế, con đường  so với con đường  mặt  gian nan hơn gấp trăm , nghìn ."
Đương nhiên Lục U cũng  suy nghĩ đến khía cạnh  nên mới  lập tức đồng ý với Thượng Nhàn Thục.
 Thẩm Tư Tư  đổi giọng: "Nguy hiểm lớn, đương nhiên tiền lời cũng cao. Nếu như  thể thành công,  sẽ  công ty thuộc về ,  cổ phần của ,  cần  thuê 996, 007 [1] cho tư bản nữa, thậm chí còn  thể xây dựng  tập đoàn Lục thị, đông sơn tái khởi, tất cả đều ở phía ."
[1] Văn hóa  việc 996 – 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, suốt 6 ngày 1 tuần; 007 –  24/7)
"Để  suy nghĩ  ."
Lúc , vẫn còn nhiệm vụ gian nan đang chờ cô:
Trong vòng nửa tháng, cô    một bộ lễ phục gây chấn động bốn phương.
Các thành viên trong phòng thiết kế TSGT  bắt đầu  việc cả ngày lẫn đêm để đẩy nhanh tiến độ, mà với tư cách là nhà thiết kế chính, Lục U cũng  thường xuyên  mặt ở đây để quan sát và hỗ trợ các nhân viên  thành sản xuất các chi tiết.
Hình thêu rồng Trung Quốc dát vàng  bộ trang phục thì cần cô tự   tay. Kỹ thuật thêu thùa của nhà họ Lục  tổ tiên truyền , từ nhỏ Lục U    và   nhiều, đương nhiên tay nghề sẽ  tệ.
Trong đêm khuya, tất cả   đều  phòng nghỉ ngơi, một  Lục U   ánh sáng dịu nhẹ trong phòng  việc tạo mẫu cho hình rồng Trung Quốc.
Thời trang cao cấp chân chính   là sản xuất với  lượng lớn, mà mỗi một mũi kim, mỗi một sợi chỉ đều đặt tâm huyết , nếu  thì dựa   mà bán mấy trăm thậm chí là hơn một triệu một bộ.
Rạng sáng, Tưởng Đạc đẩy cửa phòng  việc . Trong căn phòng rộng rãi, một cô gái nghiêng , tựa  tường mà ngủ.
Dưới chiếc váy voan lộ  một đoạn chân trơn bóng, thon gầy, màu da trắng nõn, đôi giày cao gót màu đen  chế tác tinh tế bên  càng tôn lên nét thanh nhã, quyến rũ của cô.
Mặc dù đang trong thời điểm sa sút nhất nhưng Lục U vẫn chú ý đến vấn đề ăn mặc, chỉ mặc đồ  thương hiệu, dù cho bộ quần áo   mặc  lâu .
Cuộc sống  lâm  đường cùng túng quẫn, nhưng gu của cô vẫn  hề hạ xuống.
Tưởng Đạc  tới bên tường, chỉnh ánh đèn tối ,  đó nhẹ nhàng lấy kim khâu từ tay cô .
Căn phòng  yên tĩnh, động tác của Tưởng Đạc càng nhẹ nhàng hơn, mà Lục U ngủ cũng  sâu,  hề tỉnh giấc.
Anh  xuống bên cạnh cô, dùng giọng dịu dàng và trầm thấp  với cô: "Rõ ràng  cách đơn giản hơn  nhiều nhưng   cam chịu cúi đầu."
"Xin , cái gì  cũng cho em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-39-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Dù cô  mở miệng, nhưng chỉ cần cô bằng lòng tiếp nhận, Tưởng Đạc sẽ cho cô tất cả.
 "Tiểu Bảo Thoa" quật cường và kiêu ngạo một thời há  dễ dàng chịu thua như thế.
Người theo , vĩnh viễn là .
Hơi thở cô gái nhỏ đều đều, dường như đang ngủ say.
Tưởng Đạc giơ tay choàng qua vai cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nghiêng đầu cô ngả xuống vai .
Mùi hương thơm ngát xông  mũi, là loại nước hoa cô  dùng.
Giống như mùi vị của ánh mặt trời, sương trắng, thông tuyết sáng sớm hòa quyện  .
Sau , Tưởng Đạc  khắp đại lộ Champs Élysées, ngửi vô  loại nước hoa, rốt cuộc cũng tìm  loại nước hoa cô thích tên là Un Matin D'orage.
Anh  bao giờ dùng nước hoa, nhưng lúc nào cũng mang theo bản dùng thử của Un Matin D'orage bên , vô  đêm dài tham lam ngửi, để mùi hương của cô tràn ngập khắp mộng cảnh của .
Anh  việc  thích Lục U  gần thành bệnh .
...
Cô gái thoáng lầu bầu  mớ, vô thức cọ cọ  cổ ,  thở êm ái lập tức phả  cần cổ .
Trái tim Tưởng Đạc co rút .
Anh gục mặt, cúi đầu xuống,  cô   chán, trong đôi mắt tràn đầy yêu thương và khao khát,   với một giọng  thấp: "Vì   thể thích  một chút?"
Nét mặt khi ngủ của cô gái  yên ả,  lẽ cảnh trong mơ cũng   .
Anh nhẹ nhàng  gần đôi môi còn vương son của cô, trong gang tấc,   chạm đến.
Tình yêu và dục vọng như nước lũ cuộn trào mãnh liệt.  cuối cùng,  khống chế  chính , kiềm chế rời khỏi đôi môi .    cẩn thận lướt qua trán cô.
Lục U tỉnh , dụi dụi mắt,  thấy Tưởng Đạc ở bên cạnh: "Ơ?"
Trong khoảnh khắc, nhu tình  mặt Tưởng Đạc   biến mất,  khi cô kịp mở mắt ,    đổi gương mặt thờ ơ lạnh nhạt: