“Nghĩ tới Hứa Trầm Chu và Lâm Vãn Vãn đi, cậu cam tâm để Lâm Vãn Vãn cầm thiết kế của cậu đi mạo danh, đi lừa đảo sao? Để thiết kế của cậu trở thành “cơn sốt” của mùa này nhờ cô ta sao?”
Lục U lắc đầu: “Không cam lòng.”
“Không cam lòng là được rồi! Lên đi!”
“Nhưng mà…”
“Đừng sợ, mặc dù có rất nhiều phóng viên, nhưng anh Tưởng của cậu cũng ở đó mà.”
Những lời này lập tức trở thành liều thuốc trợ tim cho Lục U.
Đúng vậy, chỉ cần nghĩ tới Tưởng Đạc cũng đứng bên dưới nhìn cô, dường như cô không còn căng thẳng như vậy nữa.
Rất nhanh, một người mẫu bước xuống từ trên sân khấu. Khi đi ngang qua Lục U, ánh mắt cô ấy không nhịn được dừng trên người cô, vẻ mặt kinh ngạc.
Lục U hít sâu, lấy dũng khí bước lên sàn chữ T.
Suốt chặng đường đi, cô cảm giác trong đầu mình ong ong.
Âm nhạc, lời giới thiệu, cùng sự ồn ào náo nhiệt xung quanh… tất cả đều xa rời cô. Người cô nhẹ nhàng bước tới ánh đèn.
Dần dần, những tiếng ồn ào xung quanh tĩnh lặng trở lại, những người đang trò chuyện cũng tạm ngừng.
Ánh mắt mọi người đều dừng trên cô gái đang luống cuống tay chân trên sân khấu. Trong lòng Lục U không khỏi hồi hộp, cảm giác hồi hộp càng nhiều thì sự thiếu tự tin càng lúc càng lớn.
Có người thì thầm bên tai phu nhân Mosha: “Bộ trang phục này, hình như vừa nãy cũng biểu diễn rồi phải không?”
“Không phải, không giống. Bộ trang phục này…”
Phu nhân Mosha nhìn cô gái trên sân khấu, cau mày nói: “Bộ trang phục này không gì sánh kịp, bất kể là chất lượng hay thiết kế đều tốt hơn bộ trước đó. Con rồng vàng phương Đông của cô ấy là thêu hoàn toàn bằng tay.”
“Là, là thêu bằng tay sao!”
Những năm gần đây, rất ít khi thấy kỹ thuật thêu tinh xảo và phức tạp như vậy.
Lâm Vãn Vãn nhìn Lục U từ đằng xa, trong mắt hiện lên vài phần oán độc. Nhưng khi thấy cô khẩn trương như vậy, cô ta không khỏi cảm thấy buồn cười, khoanh tay xem kịch vui.
Tưởng Tư Địch nhìn Lục U, khóe miệng cong lên, nói nhỏ với Tưởng Đạc: “Cái trò ‘mất nết’ này cũng chỉ có em mới nghĩ ra được thôi. Để em ấy cứ như vậy đi lên so chiêu với ngôi sao à? Không sợ cô gái nhỏ nhà người ta khẩn trương đến mức khóc tại chỗ cho em xem sao.”
Tưởng Đạc thất thần nhìn Lục U, trái tim cũng bị bóp chặt: “Em không để cô ấy tự đi lên đó.”
Anh đã mời ngôi sao đắt nhất, tốt nhất để giúp cô chiến thắng… Ai bảo đồ ngốc này tự lên đâu chứ!
Tưởng Tư Địch cảm thán nói: “Bộ váy này đúng là rất đẹp, đêm nay có thể đấu giá được giá cao đấy. Nhưng mà… cứ cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-44-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Tưởng Đạc bất chấp tất cả, đẩy hàng phóng viên đang đứng trước ra rồi đi tới nơi gần sàn chữ T nhất, giơ tay lên vẫy cô.
“Trời ạ, ngoan thế nhỉ! Tiên nữ hạ phàm cũng chỉ thế này thôi.”
Từng tiếng nịnh nọt tuôn ra, ngay cả những phóng viên bên cạnh cũng không nhịn được liên tục nhìn Tưởng Đạc.
“Ông lớn” đúng là biết chọn thật!
Vừa nhìn thấy Tưởng Đạc, không hiểu sao tâm trạng lo lắng của Lục U gần như tan biến.
Cô nghĩ tới hồi tiểu học có một lần tổ chức tiệc tối, Lục U bị vài người bạn “plastic” lừa lên sân khấu hát. Tất cả bọn họ đều khen cô hát hay, vậy nên cô còn tưởng mình hát hay thật, tự tin ngập tràn mà bước lên sân khấu.
Lại không ngờ rằng, vừa mở miệng, giai điệu đã cách xa nhau ngàn dặm. Hội trường lập tức cười vang, thậm chí có bạn nhỏ còn cười bò ra khỏi chỗ ngồi.
Một mình Lục U cô đơn đứng dưới ánh đèn, đôi mắt đỏ ửng, giọng cũng run run, càng lúc càng không biết cô đang hát cái “quỷ gì.”
Cực kỳ mất mặt.
Đúng lúc này, một thiếu niên đứng ở hàng dưới cùng, là người duy nhất không cười, chậm rãi đứng dậy bắt đầu vỗ tay.
Mặc dù tiếng vỗ tay của anh bị tiếng cười của mọi người che lấp, nhưng Lục U nhìn thấy anh, anh giơ ngón tay cái lên, không ngừng dùng khẩu hình nói với cô: “Nghe hay lắm, cũng rất ngoan, tiên nữ hạ phàm cũng chỉ như thế thôi!”
Lục U không nhịn được bị anh chọc cười. Vì vậy cô lấy dũng khí, dùng kiểu vừa hát vừa nói nhanh nhanh chóng chóng hát xong cả bài.
Sau đó, tiếng cười nhạo trong hội trường dần dần ngừng lại, bởi vì cô bé này hát rất nghiêm túc.
Người nghiêm túc không nên bị cười nhạo. Vậy nên bọn họ không cười được nữa rồi.
Lần đó, tiết mục hát của Lục U giành được giải thưởng, giải “dũng cảm nhất.” Có lẽ cô sẽ không thể nào quên người thiếu niên đứng trong đám đông nói với cô rằng: “Tiên nữ hạ phàm cũng chỉ thế này thôi.”
--
Lục U hít sâu, gật đầu với Thẩm Tư Tư đang đứng trong bộ phận ánh sáng.
Thẩm Tư Tư ấn nút điều khiển đèn, chỉ một thoáng, cả hội trường rơi vào bóng tối.
“Xảy ra chuyện gì thế? Bị mất điện à?”
“Sao lại tối thế?”
…
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì một loạt đèn đột nhiên chiếu lên người Lục U.