Đồng thời, cô còn nhận được không ít thư mời của các công ty hy vọng vào ngày nghỉ cô có thể đến công ty thực tập, bọn họ sẽ trả lương cho cô theo lương của nhân viên chính thức, có khi còn cao hơn.
Thậm chí ngay cả phu nhân Mosha cũng đưa ra lời mời với cô.
Tối hôm nay, niềm hạnh phúc Lục U nhận được còn nhiều hơn vài năm qua cộng lại. Cô đã bị đè nén rất lâu rất lâu, có một khoảng thời gian dài đều nằm trong trạng thái thất bại và hoài nghi bản thân, mỗi ngày đều liều mạng làm việc, liều mạng vẽ bản thảo, nhưng không có ai nhìn nhận cô.
Mà hết thảy những thứ đó đã hoàn toàn đảo ngược vào tối nay, để cô tin rằng chỉ cần cố gắng nhất định sẽ được báo đáp.
Nửa đêm, bữa tiệc đi đến hồi kết thúc.
Mặc dù tửu lượng Lục U không tốt nhưng vẫn uống thêm mấy ly, đầu óc choáng váng đi ra khỏi hội trường, bước tới vườn hoa nhỏ vắng bóng người. Cô ngồi trên ghế, ngắm nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời xa xăm.
Đã từng là ánh trăng không tài nào với tới, đêm nay lại tựa như gần ngay trước mắt.
Cô cởi giày cao gót, đứng lên trên ghế, kiễng chân lên như muốn hái vầng trăng kia xuống. Nhưng không ngờ, cô lại loạng choạng mà ngã xuống khỏi ghế.
Vào lúc cô chuẩn bị ngã chổng vó, một người đàn ông vững vàng đỡ lấy hông cô.
Anh ôm lấy eo, nhấc cả người Lục U lên.
“Ai thế!”
Lục U bị anh khiêng lên vai, cách tầng vải mỏng của bộ váy dạ hội, cô có thể cảm nhận được đôi tay ấm áp và thô ráp của anh đang đặt trên eo mình.
“Buông ra! Rốt cuộc là ai thế!”
Lục U hoảng hốt giãy giụa, cào vào tấm lưng vững chãi của anh.
“Rốt cuộc là ai thế!”
“Là trăng trước mắt.”
Người đàn ông khiêng cô đi vài bước, rồi đặt cô ngồi lên chiếc ghế ở hành lang gấp khúc. Sau đó, anh ghé sát tai cô từ phía sau, hơi thở ấm nóng trêu chọc vành tai cô:
“Cũng là... người trong tim.”
Nghe anh dùng giọng nói mềm mại và từ tính chậm rãi thốt lên ba chữ “người trong tim”, hơi thở của Lục U lập tức nghẹn lại.
Cô quay đầu, nhìn thấy nốt ruồi son bắt mắt của người đàn ông, lúc này còn hấp dẫn hơn cả ánh trăng trên kia.
“Tưởng... ca ca.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-46-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Tưởng Đạc xoay người, ngồi xuống chiếc ghế đối diện, lưng tựa lưng vào cô.
Cô ngắm ánh trăng, còn anh nhìn dây bìm bịp rủ xuống dưới mái hiên.
“Em có biết vừa rồi suýt chút nữa đã mất mặt rồi không?”
Anh kéo dài giọng nói, như thể rất chê bai: “Em mất mặt thì chẳng sao cả, dù sao con nhóc em cũng chẳng có da mặt. Chỉ là suýt nữa đã liên lụy đến anh.”
Lục U đã quen với cách Tưởng Đạc không khách khí dạy dỗ mình như vậy. Cô bĩu môi nói: “Sao em lại liên lụy anh được chứ? Nếu như em có ngã, có lật xe, em nhất định sẽ không nói với người khác anh là ông chủ đứng sau lưng em đâu.”
Anh giơ tay, tự nhiên vòng qua cổ cô gái rồi véo nhẹ vào gò má mềm mại của cô: “Mời em nhìn cho rõ ràng, anh không chỉ là nhà đầu tư của em, anh còn là vị hôn phu của em đấy.”
Vừa nãy ở bên dưới, Tưởng Đạc đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nếu cô mà ngã, anh sẽ lên sân khấu ôm cô.
Nếu cô bị cười nhạo, anh sẵn lòng đứng bên cạnh cô, cùng chia sẻ sự xấu hổ ấy.
Nếu cô khóc, anh sẽ dùng tay áo lau khô nước mắt cô, sau đó kéo cô rời đi, không bao giờ quay lại.
Trong đầu anh nghĩ đến rất nhiều tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân. Chỉ có điều, cô bé lọ lem mặc bộ váy tuyệt đẹp, chân đi giày thủy tinh, hào quang tỏa ra khắp nơi khiến mỗi người đang đứng trong hội trường đều bị sự lộng lẫy của cô khuất phục.
Cô không còn là thứ trân quý mà một mình Tưởng Đạc sở hữu nữa.
Vốn dĩ Tưởng Đạc nên vui vẻ vì cô, nhưng trong lòng... dường như vẫn có chút mất mát.
Vào lúc anh đang suy nghĩ miên man, đầu Lục U bỗng xích lại gần, nhẹ nhàng đặt lên bờ vai dày rộng của anh.
Bắt đầu từ bả vai đang bị đè xuống, cơ thể Tưởng Đạc chậm rãi trở nên nhạy cảm...
“Anh ơi, bọn họ thích thiết kế của em.”
Cô gái nhỏ mang theo vài phần men say, hoàn toàn không nhận ra người đàn ông bên cạnh đã trở nên cứng nhắc.
Cô bấm bấm đầu ngón tay tính toán, sau lần đấu giá này, số tiền cô nhận được nên chia ra như thế nào:
“Em muốn để mẹ ở trong phòng bệnh tốt nhất; còn có bố nữa, làm riêng cho ông ấy một bộ tây trang, bộ duy nhất của ông ấy kiểu dáng cũ lắm rồi. Còn có cả Lục Ninh nữa, em muốn mua cho thằng bé một cái ba lô, cái trước của nó rách hết cả rồi, em dùng máy may sửa cho nó, đáng thương lắm. Thằng nhóc nghèo rớt này chưa từng yêu đương với ai, còn định đi cày thuê để kiếm tiền mang về nhà...”
Nói được một hồi, ánh mắt cô nóng lên, dùng sức cọ cọ cái mũi lên bả vai anh.
Tưởng Đạc hít sâu một hơi, xoa dịu tâm trạng đang cuộn trào mãnh liệt, cười dịu dàng hỏi cô: “Vậy em muốn mua gì cho mình?”