“Để em nghĩ thật kỹ đã.” Lục U cúi đầu nhìn đôi giày của mình, nói: “Mua một đôi giày cao gót, đôi này của em hơi không vừa chân, lúc đi thật khó chịu.”
Tưởng Đạc nhìn đôi giày cao gót màu champagne của cô, phần gót giày hình như có hơi hồng.
Anh nửa ngồi xổm, cầm lấy mắt cá chân cô, không nói gì đã cởi giày cô ra.
“Anh làm gì thế!”
Bàn chân cô gái nhỏ trắng nõn tinh tế, chỉ là phần mắt cá chân và lòng bàn chân bị cọ xát tạo thành nhiều bọng nước, thậm chí có chỗ bọng nước đã vỡ ra rồi.
Không biết đau đến thế nào nữa!
Không thể tưởng tượng nổi trong mấy tiếng này cô đã chịu đựng như thế nào.
Tay Tưởng Đạc không nhịn được run lên, cầm lấy đôi giày cao gót của cô vứt thẳng vào trong thùng rác.
“Ớ!”
Lúc Lục U không chú ý, Tưởng Đạc đã nhanh tay ném giày đi: “Anh làm sao thế hả!”
Cô định đi chân trần tới đó nhặt về thì Tưởng Đạc đã đè vai cô xuống, ấn cô ngồi xuống ghế, sau đó cởi áo vest đắt giá trên người mình xuống làm đệm lót chân cho cô.
“Thoải mái chút nào chưa?”
Giọng anh trầm thấp, động tác dịu dàng, khiến cho Lục U cảm thấy không cách nào tức giận với hành vi ngang ngược của anh.
“Em chỉ có một đôi giày cao gót thôi.” Cô nhẹ nhàng oán giận: “Anh phiền c.h.ế.t đi được.”
Anh làm như không thấy cô đang oán mình, lại đặt chân cô lên đầu gối, cúi đầu nhẹ nhàng thổi vào những nơi đã lên bọng nước: “Như vậy có thoải mái hơn không?”
“Thoải mái.”
Lục U sợ nếu còn nói khó chịu thì không biết anh sẽ lại làm ra chuyện gì nữa.
“Anh ném giày rồi thì em về kiểu gì đây?”
“Anh cõng em.”
“Nhà em xa lắm đó.” Đáy mắt cô gái vẫn mang theo men say, chỉ vào ánh trăng rồi cười với anh: “Xa như vậy đó.”
Tưởng Đạc nhìn nụ cười xinh đẹp của cô, ánh mắt tha thiết: “Cho dù em có ở trên mặt trăng thì Tưởng ca ca cũng sẽ nâng em lên đó.”
Lục U không trách anh nữa, hạ chân xuống, yên tâm thoải mái dựa vào người anh: “Tưởng ca ca, lần này anh trở về thay đổi rất nhiều.”
“Vậy ư?”
“Trước đây em vẫn lo lắng anh sẽ trở nên hư hỏng, đổ đốn giống mấy tên côn đồ khác, bởi vì không có ai quản thúc anh, tính cách anh lại cố chấp như vậy, người nào nói anh cũng không nghe.”
“Thật ra không phải ai nói anh cũng không nghe.” Tưởng Đạc nhìn ánh trăng, thản nhiên nói: “Người trong tim nói, anh sẽ nghe.”
“Đúng thế đúng thế, lúc em học cấp ba mỗi lần gặp anh thì bên cạnh anh lại là một người trong tim khác nhau.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-47-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“...”
Lục U hít sâu một hơi, giống như cảm thấy may mắn: “Cũng may các cô ấy đã khuyên anh, làm anh không đến mức hư hỏng.”
“Mấy người đó không khuyên anh, mấy người đó chỉ thích dáng vẻ đó của anh thôi.”
Tưởng Đạc kéo tay cô qua, vuốt vuốt móng tay dài mảnh sáng óng của cô: “Là có người... rõ ràng sợ muốn c.h.ế.t nhưng mỗi lần nhìn thấy anh vẫn muốn chạy đến bảo anh đọc nhiều sách, chuẩn bị thi đại học rồi.”
Anh nhìn tầng mây đen che kín bầu trời, chỉ có duy nhất một ánh sáng lọt xuống khỏi tầng mây.
Chính là lời khuyên giải dè dặt đó đã biến thiếu niên phản nghịch năm ấy, một lần nữa trở thành người tốt đẹp như bây giờ.
“Anh trở về em thực sự rất vui.” Lục U dùng sức bóp mu bàn tay anh: “Tưởng ca ca về rồi, em sẽ không sợ gì nữa.”
“Thật sao?”
Khóe miệng anh hơi cong lên: “Vì sao thế?”
Lục U dựa vào vai anh rồi nói: “Tất cả mọi người đều nói em với Hứa Trầm Chu ở bên nhau là em trèo cao, nói cả nhà em đều như vậy, Hứa Trầm Chu tốt như vậy, em không xứng với anh ta... chỉ có anh nói em là tiên nữ hạ phàm.”
Người đàn ông không trả lời cô.
Qua rất lâu, Tưởng Đạc dường như cố gắng lấy dũng khí hỏi: “Thế tiên nữ có bằng lòng... lâm hạnh kẻ phàm nhân này không?”
Không chờ được câu trả lời, Tưởng Đạc nghiêng đầu, cô gái đã dựa vào vai anh ngủ rồi.
Dũng khí vất vả lắm mới lấy được... lập tức lạnh lẽo.
Anh thở dài, mắng một tiếng: “Mẹ kiếp.”
Hai người cứ ngồi như vậy, gió nhẹ lướt qua thổi tóc cô cọ lên mặt anh. Tưởng Đạc không kìm lòng được cúi đầu nhìn cô.
Cô nhắm chặt hai mắt, cơn gió nhẹ thôi mi cô run rẩy, da thịt trắng nõn lại hợp với màu son trên môi như thế.
Hô hấp anh không khỏi nặng thêm, khẽ l.i.ế.m môi, nhẹ nhàng kề sát cô.
Nơi chứa đựng toàn bộ dục niệm hàng đêm của anh đang gần trong gang tấc.
Một lát sau, đầu anh cách ra xa.
Vẫn hơi sợ.
“Có lẽ tiên nữ sẽ lâm hạnh người phàm, nhưng sẽ không thích một con cờ hó.”
Phía sau, giọng Tưởng Tư Địch thong thả truyền tới: “Ngay cả tư cách làm lốp xe dự bị cậu còn chưa từng chiếm được, chỉ là một con thiểm cẩu thôi.”
Tưởng Đạc mặc kệ Tưởng Tư Địch, anh bế cô gái đang ngủ say lên, đi dọc theo đường mòn rồi rời khỏi vườn hoa.
“Ông thích l.i.ế.m cô ấy đấy, chị có ý kiến gì à?”