Ánh nắng buổi sớm xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên chân Lục U vô cùng ấm áp.
Lục U tỉnh giấc, giơ bàn chân lên  thì phát hiện những nơi  bọng nước đều   dán băng cá nhân.
“Ơ?”
Lục U cố gắng nhớ  chuyện tối qua, buổi triển lãm thời trang  thành công, cô nhận   nhiều lời khen ngợi, cũng nhận  lời mời thực tập từ nhiều công ty.
...  đó cô  uống say,  ngoài cho thoáng khí, hàn huyên cùng Tưởng Đạc một lúc liền ngủ  . Cô  nhớ rõ   gì.
“Ngủ  quá nhỉ.” Lục Ninh ngó mặt qua cửa sổ, đôi mắt màu đen khẽ chớp,  cô: “Tiên nữ ngủ mà cũng ngáy với chảy nước miếng .”
“Ê!!!!”
Lục U lấy chăn che kín   . Bình thường cô thích  mặc gì  ngủ, may mắn  hôm nay   mặc áo khoác bên ngoài.
“Về    sự cho phép thì  cho em tùy tiện  phòng chị! Nhất là  lúc chị... đang ngủ.”
Lục Ninh yếu ớt thở dài: “Lúc còn bé em  ngủ với chị mà, lớn lên phiền c.h.ế.t  .”
Lục U   đạp một cước lên mặt .
Lớn tướng   mà vẫn còn giống một thằng nhóc  xa.
Lục Ninh ép một cốc nước dưa chuột đưa đến tay Lục U, để cô uống cho tỉnh rượu: “Đêm qua chị uống nhiều, là  Tưởng Đạc đưa chị về đấy.”
“À.”
Lục U nhớ mang máng, hình như Tưởng Đạc vứt đôi giày cao gót kích chân  của cô  nên mới cõng cô về nhà.
Cô vội vàng hỏi: “Bố   thấy chứ?”
“Bố đến bệnh viện cả đêm .”
Lục U thở phào một : “Vậy là  .”
“Tối qua chị uống say như cún,   cõng chị về, chị còn nôn khắp   .”
“?”
Lục U mở to hai mắt: “Không  chứ!”
Lục Ninh  bên cửa sổ, đau thương gật đầu: “Chị   bộ đồ đó đắt lắm , em  thôi cũng nhức nhối... Thế mà  Tưởng Đạc  thèm chớp mắt một cái,  ‘  cả, tiên nữ ói  buồn nôn’. Anh   buồn nôn, nhưng lời     khiến em buồn nôn.”
“Chị tuyệt đối  tin.” Lục U lắc đầu: “Tưởng Đạc há miệng thì  c.h.ế.t cũng    chọc cho tức sống , chẳng  ai miệng lưỡi ác độc như   cả.”
“Kệ chị,  tin thì chị cũng  tin.” Lục Ninh thờ ơ : “Dù  chị cũng  hỏng bộ suit   trăm nghìn tệ của   .  mà nếu    bảo chị đền, thì tạm thời chị cứ coi như   nhá.”
“...”
“ ,      vứt giày của chị, sáng sớm sẽ bảo  đưa tới một đôi để đền cho chị.”
Lục U dẫm dép   khỏi phòng, quả nhiên  bàn đang đặt một chiếc hộp màu đen của Tory Burch.
Cô giơ tay mở hộp . Trong hộp quà vỏ nhung đặt một đôi giày cao gót mẫu mới  đầu mùa xuân. Kiểu dáng thường ngày màu đen,  bằng da thật, cực kỳ mềm mại,  cần  thử cũng   thoải mái, sẽ   xước chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-48-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Đôi giày  vô cùng phù hợp,  quá rẻ nhưng cũng  quá đắt,     bù  cho đôi giày   vứt  .
Lục U  giày ,  đó chụp ảnh gửi cho Tưởng Đạc: “Đi   thoải mái.”
JD: “Mắt thẩm mĩ của  lúc nào cũng .”
Tưởng Đạc lặng lẽ lưu  tấm hình .
U U Lộc Minh: “Bao nhiêu tiền thế ạ, em chuyển cho .”
JD: “2000, đôi giày cao gót tối qua của em bao nhiêu tiền?”
U U Lộc Minh: “Đôi  của em 5000.”
JD: “À.”
[Đối phương  chuyển khoản 3000 tệ.]
U U Lộc Minh: ?
JD: “Anh  bao giờ thiếu   cái gì cả.”
...
Lục Ninh từ phòng bếp  , đặt bữa sáng bên cạnh tay Lục U,  đó dòm  màn hình, thấy tin nhắn chuyển khoản 3000 tệ  thì : “Giỏi quá he.”
Lục U ngẩng đầu lên  Lục Ninh,  như  ma xui quỷ khiến thế nào  hỏi: “Em  xem,     thích chị ?”
Lục Ninh lắc đầu: “Tuyệt đối  ,  Tưởng Đạc kiêu ngạo như , chỉ là   thiếu   thôi.”
Lục U: “Thật ?”
Lục Ninh gật đầu khẳng định: “Ừ.”
“Chị cũng cảm thấy như .”
Lục U nhận 3000 tệ Tưởng Đạc chuyển cho,  đó  chuyển cho Tưởng Đạc một  tiền lớn, là phí bản quyền trả tại hiện trường khi tập đoàn Mosha mua thiết kế của cô  ngày hôm qua.
Cô trả cho Tưởng Đạc 95%, để trừ   tiền mà  trả giúp cô trong buổi triển lãm ,  tiền còn  dùng  tiền phẫu thuật cho .
U U Lộc Minh: “Còn thiếu chút xíu, em sẽ gom đủ  trả cho !”
JD: “Tiền chữa bệnh cho   để   chứ?”
U U Lộc Minh: “Để   ạ.”
U U Lộc Minh: “Anh đang mắng em đấy ? [Tức]”
JD: ...
Anh nhận lấy khoản tiền lớn cô chuyển khoản  : “Số tiền còn  cũng  trả nhanh cho . Càng kéo dài thì lãi càng nhiều, lãi là một quả cầu tuyết, nhiều  em sẽ  trả , chỉ  thể bán  trả nợ thôi.”
Lục U bĩu môi : “Yên tâm, em  tiền sẽ trả cho .”