“Ai bảo thành tích của người ta tốt, điểm tích lũy cao chứ!”
“Thành tích của cô ta không phải chỉ ngang Tôn Thấm thôi sao, năm ngoái hai người còn chưa biết ai đứng nhất kia kìa! Dựa vào đâu mà học bổng phải cho cô ta!”
“Nghe nói là thiết kế giành được nhiều giải thưởng, cuối cùng các thầy bỏ phiếu đưa học bổng cho cô ta.”
Giọng Tôn Thấm lạnh lùng vang lên: “Gì cơ, các cậu vẫn không biết à?”
“Biết gì cơ!”
Các nữ sinh ngửi thấy mùi drama, lập tức xông tới, giục Tôn Thấm kể.
Tôn Thấm nói: “Mỗi lần các thầy bình chọn học bổng Đức Hinh, đều là thầy Kevin bỏ phiếu cho Lục U đầu tiên. Quan hệ của hai người đó… hừ, một lời khó nói hết.”
“Đờ mờ! Dã man zị!”
“Không nhìn ra ha, bình thường cô ta đàng hoàng, ai biết sau lưng lại làm chuyện như thế.”
“Hóa ra các cậu chưa biết à!”
Tôn Thấm là bạn cùng phòng của Lục U, lời cô ta nói đương nhiên có độ tin cậy: “Tôn Thấm, cậu còn biết chuyện gì nữa không, mau nói với chúng tôi đi!”
“Buổi tối cô ta thường không ở trong phòng ngủ, đến lúc ký túc xá sắp đóng cửa mới về. Có lần tôi còn nhìn thấy thầy Kevin tiễn cô ta về đến dưới ký túc xá nữa.”
“Má ơi! Hai người họ… chẳng lẽ hai người họ đã làm với nhau rồi?”
Tôn Thấm cười nhạt: “Các cậu không phát hiện ra sao, trong lớp Kevin lúc nào cũng thiên vị Lục U. Bản thiết kế của chúng ta thì ông ta coi không đáng một đồng, nhưng lần nào cũng hết lời khen ngợi Lục U, đây không phải rõ ràng lắm rồi hay sao!”
“Không sai! Lúc đầu tôi cũng nghĩ là Lục U vẽ tốt, nhưng hiện tại xem… hừm.”
“Thế thì cậu ngây thơ quá đấy.”
Bàn tay bưng chậu của Lục U nắm chặt.
Từ lâu cô đã nghe Tô Nhị nói rằng Tôn Thấm có thể đã tung tin đồn bịa đặt về cô và thầy Kevin. Nhưng vì không có chứng cứ nên cô chưa từng để trong lòng. Không ngờ lần này lại để cô tận tai nghe thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-52-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Trước đây, Lục U rất ít khi chấp nhặt với người khác. Thứ nhất là cô không có thời gian, thứ hai là mấy lời đàm tiếu cũng không làm cô mất mát gì. Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc kiếm tiền, cô đều không để bụng.
Nhưng không hiểu sao, giờ đây cô lại đột nhiên có chút để ý đến danh dự của mình rồi. Có lẽ là bởi vì Tưởng Đạc đã trở về, cô không muốn để tiểu trúc mã từng lớn lên cùng cô… coi thường cô.
Lục U sải bước vào phòng giặt đồ, mở vòi nước. Âm thanh nước chảy ồn ào.
Mấy cô gái vừa nhìn thấy Lục U liền nhanh chóng ra hiệu cho nhau, bảo Tôn Thấm đừng nói nữa.
Tôn Thấm thật sự rất ghét Lục U, không chỉ vì cạnh tranh học bổng, mà còn xuất phát từ sự tự ti sâu sắc bên trong cô ta. Cô ta xuất thân từ tầng lớp dưới cùng, dựa vào thành tích ưu tú mà thi đỗ vào Đại học Thanh Phù. Cô ta ngứa mắt với vẻ thong dong, ưu nhã bẩm sinh của Lục U.
Mặc dù giờ đây điều kiện gia đình hai người đã tương đương, Lục U đã sớm không còn là công chúa nhỏ nữa. Nhưng mỗi khi Tôn Thấm nhìn thấy cô, cô ta đều cảm thấy tự ti… Lâu ngày, cảm giác tự ti đó khiến nội tâm cô ta trở nên vặn vẹo, tối tăm.
Cô ta bắt đầu mở miệng bịa đặt về Lục U, bôi nhọ hình tượng của cô, cứ như thể dáng vẻ của Lục U thực sự giống như những gì từ miệng cô ta thốt ra. Chỉ có như vậy mới có thể trấn an lòng tự ái đáng thương của cô ta.
Hơn nữa, tính cách Lục U vốn nhu nhược, là một “cái bánh bao” chưa bao giờ biết phản kháng. Vì vậy Tôn Thấm càng ngày càng táo tợn hơn:
“Sao thế, có vài chuyện không biết xấu hổ, dám làm còn sợ người ta nói à?” Tôn Thấm khiêu khích nói: “Những chuyện xấu của cậu và thầy Kevin…”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng “rào” rất lớn, Lục U đổ cả một chậu nước đầy lên người Tôn Thấm.
“Aaaaa!”
Tôn Thấm đột nhiên bị dội ướt sũng người, trợn tròn hai mắt, không thể tin nổi nhìn Lục U: “Cậu điên rồi sao!”
Lục U hung dữ nhìn chằm chằm cô ta, dứt khoát vứt cái chậu trong tay xuống đất: “Nếu tôi còn tiếp tục nghe được cậu bịa đặt về chuyện của tôi với thầy Kevin, tôi sẽ khiến cậu phải trả giá thật đắt vì cái miệng của cậu đấy.”
Tôn Thấm kinh hãi tột cùng, không ngờ “cái bánh bao” nổi tiếng Lục U có một ngày cũng sẽ phản kháng.
Nhìn ánh mắt hung hăng của Lục U, khí thế hừng hực vừa rồi của Tôn Thấm cũng yếu đi không ít. Cô ta cố gắng gồng mình, bất chấp nói: “Cậu cho rằng cậu là công chúa nhỏ của tập đoàn Lục thị chắc, bây giờ cậu chẳng là gì cả, ngay cả Hứa Trầm Chu cũng chia tay với cậu rồi! Cậu đắc ý cái gì chứ!”
“Đúng chính là đúng, sai chính là sai, đã sai thì phải trả một cái giá rất lớn.”
Lục U lấy điện thoại ra. Trong đó đã ghi âm lại lời Tôn Thấm bịa đặt về cô và thầy Kevin.
“Tôi không cần nhờ bất kỳ ai cũng có thể khiến cậu nhận hình phạt rất nặng. Từ nay về sau, không chỉ học bổng Đức Hinh, bất kể là học bổng gì cậu cũng đừng nghĩ tới nữa!”