Nhận  điện thoại của Lục U, Thượng Nhàn Thục lập tức hẹn gặp cô ở quán cà phê, bàn bạc sơ bộ về các công việc của phòng thiết kế.
“Định hướng tương lai của Thượng phu nhân là hy vọng  trang phục xa xỉ.    tình hình hiện tại, chúng   đủ nền móng, cũng  thiếu thốn tài chính, cho nên định hướng của phòng thiết kế  sẽ  cao.”
Lục U  phác thảo phương án cả đêm, cô đưa cho Thượng Nhàn Thục: “Vì  định hướng của chúng  hiện tại sẽ nhắm đến thị trường tiềm năng nhất chính là trang phục nam nữ theo trào lưu. Đồng thời sử dụng sàn thương mại điện tử cùng với việc we media [1] đang phát triển để tiến hành tiêu thụ, đây là kế hoạch sơ bộ của cháu.” [1] We media: Thuật ngữ chung cho phương tiện truyền thông còn  gọi là "phương tiện truyền thông cá nhân." Bao gồm BBS (hệ thống bảng thông báo điện tử), Blog, Podcast, mạng xã hội, GroupMessage,...
Trang phục xa xỉ cần bối cảnh lịch sử,   lĩnh vực mà mấy   lập nghiệp như bọn họ  thể khiêu chiến .
“Tên thương hiệu em  nghĩ  ?”
“Nghĩ xong  ạ, tên là Lộc Phong.”
“Tên   tồi.” Thượng Nhàn Thục  Lục U, tán thưởng : “Mấy ngày  chị cũng đang suy nghĩ,  sợ em chê ,  tay chị cũng chỉ   đến mười triệu tệ, căn bản  thể   việc  ăn lớn như thế. Cứ  như em  , chúng   từng bước một, đầu tiên   sàn thương mại điện tử ,  danh tiếng của Lộc Phong phổ biến .”
Lục U thở phào nhẹ nhõm,  cứ sợ Thượng phu nhân  đồng ý, hiện tại  thể thấy  hợp tác cùng cô cũng là   thể   lời góp ý.
“Mặc dù chỉ là bán online, nhưng em cũng hy vọng  thể sở hữu sự khác biệt  thể trộn lẫn  thị trường.”
Lục U đẩy phương án của  tới tay Thượng Nhàn Thục: “Vì  bất kể là thiết kế  việc cắt may, em đều sẽ kiểm soát chặt chẽ và đưa  phong cách thiết kế của riêng .”
“Đây chính là cái chị mong .” Thượng Nhàn Thục mỉm   Lục U: “Nếu chỉ là việc buôn bán quần áo bình thường chị cũng sẽ  cần dùng cách chia cổ phần để mời một tượng Phật lớn như em  theo . Chỉ cần tùy tiện lấy hàng, mở một cửa hàng  mạng bán quần áo, mời  mẫu chụp ảnh,  mua thêm quảng cáo,  dễ dàng phát triển.”
Nguyên nhân Thượng Nhàn Thục  trúng Lục U chính là bởi vì thiên phú và tài hoa của cô ở  phương diện thiết kế thời trang, thậm chí còn  cả tham vọng của cô.
Cô gái nhỏ    cũng    tầm thường.
Thứ cô   là xây dựng thương hiệu thời trang của , là  sống   bộ giang sơn của Lục thị.
Cho nên,  vì  Thượng Nhàn Thục cho Lục U cơ hội, chẳng bằng  Thượng Nhàn Thục đầu tư  Lục U, ngày   thể  chia một bát canh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-60-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Cả buổi chiều, Lục U và Thượng Nhàn Thục  cùng  bàn bạc cặn kẽ phương hướng phát triển của phòng thiết kế.
Nhiệm vụ trọng tâm hiện tại là chiêu mộ nhân tài may đo và vận hành cửa hàng trực tuyến để sớm đưa phòng thiết kế   hoạt động.
“Thật , em mãi  liên lạc khiến chị nghĩ em  còn hứng thú với lời đề nghị của chị nữa.”
Thượng Nhàn Thục  Lục U, tủm tỉm : “Dù  nhân tài của Học viện Nghệ thuật Thanh Phù,  khi  nghiệp chắc chắn sẽ   ít công ty thời trang  tranh giành. Đến chỗ chị chính là một canh bạc lớn.”
Một khi  quyết định hợp tác, Lục U  chút e dè mà thẳng thắn: “Em cần tiền, hơn nữa là một khoản tiền lớn.”
Nếu cô  công ty thời trang  từ vị trí thấp nhất  lên, thì dù  trở thành nhà thiết kế chính cũng  mất vài năm. Hơn nữa, tiền lương căn bản  đủ để gánh vác món nợ chồng chất   cô.
 như lời Thượng Nhàn Thục , cô đến đây chính là tự đánh cược, nếu thắng thì cuộc đời cô từ nay sẽ  khởi sắc.
Nghe , Thượng Nhàn Thục liền : “Em cần bao nhiêu tiền? Chị  thể giúp em tìm cách.”
Lục U lắc đầu, mỉm : “Không cần  ạ, cảm ơn chị, Thượng phu nhân. Cứ để chúng  giữ nguyên quan hệ hợp tác bình thường  ạ.”
Thượng Nhàn Thục cũng  miễn cưỡng cô, vả  sự trợ giúp của cô  cũng  giới hạn.
Trong mắt  khác, cô  là bà chủ gia đình giàu , nhưng thực tế, dựa  tiền tiêu vặt chồng cho hàng tháng thì cô  cũng  dư dả gì, đây cũng là lý do cô   tự gây dựng sự nghiệp riêng.
Sau khi chào tạm biệt Thượng Nhàn Thục, Lục U nắm chặt điện thoại,  ở đầu đường do dự  lâu.
Cuối cùng, cô như lấy hết dũng khí để gọi điện thoại cho Tưởng Đạc.
Tưởng Đạc đang  Tưởng Tư Địch khóa trong phòng tổng giám đốc,  thấy màn hình điện thoại sáng lên, đáy mắt  hiện lên tia sáng.
Không  gì bất ngờ. Cuộc điện thoại    đợi từ tối hôm qua.