“Cô  sẽ bằng lòng.”
Tưởng Tư Địch  , giật  hiểu  gì đó: “Cậu sẽ  dùng mấy thủ đoạn bỏ đá xuống giếng với Lục U đấy chứ...”
“Em   chờ nữa.” Đáy mắt Tưởng Đạc hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, trầm giọng : “Em  cô , một phút đồng hồ cũng   chờ nữa.”
Anh  đợi năm năm , cũng đau thấu tim gan tận năm năm  cô ở bên  đàn ông khác, thậm chí còn ngu ngốc chúc mừng cô,  đó mở to mắt  cô  tổn thương.
Hiện tại cô  tiếp nhận bí mật đen tối nhất   , đồng thời  cho  : Bạn bè   nhiều, Hứa Trầm Chu   duy nhất, nhưng Tưởng Đạc, là Tưởng Đạc duy nhất của cô.
Coi như Tưởng Đạc ích kỷ,   trở thành điều duy nhất thực sự của cô.
“Tưởng Đạc!”
Tưởng Tư Địch kéo ống tay áo của , giọng   run rẩy: “Em  là Lục U đấy, là em gái thanh mai trúc mã của ,  đây em  đối xử   với ,    thể dùng chuyện kết hôn   lợi thế để tính toán em  chứ...”
Bàn tay  ống tay áo của Tưởng Đạc nắm chặt,  nhịn  run rẩy, trái tim cũng nát vụn.
“Em đang giúp em , em sẽ khiến cô   hơn hiện tại nghìn , vạn .” Anh kìm nén giọng  chua xót, tựa như  thuyết phục chính : “Như    thể gọi là tính toán...”
“ em   yêu ,   dùng trăm phương nghìn cách  kết hôn với em , đây  gọi là tính toán ?”
Một lúc lâu, khóe miệng Tưởng Đạc kéo  một nụ  lạnh: “Chị, g.i.ế.c  g.i.ế.c tâm...  gì bằng những lời  của chị.”
 lúc , trợ lý gõ cửa : “Tổng giám đốc Tưởng, Lục tiểu thư  chờ trong phòng khách một tiếng  ạ.”
Tưởng Đạc xoay  rời .
Phía , Tưởng Tư Địch gọi  : “Tưởng Đạc, đừng  những chuyện khiến bản    hối hận.”
Bóng lưng  dừng ,  lâu  đó,  cắn răng : “Điều em hối hận nhất chính là  đây  đoạt cô  từ trong tay Hứa Trầm Chu.”
Tưởng Đạc bước  phòng khách, Lục U lập tức  dậy khỏi ghế sofa.
Cô mặc một bộ váy liền màu mơ, phác họa dáng vẻ yểu điệu. Dưới ánh đèn nhu hòa, khuôn mặt trắng nõn của cô như  dặm thêm một tầng phấn, khiến   cảm thán vô biên.
Lục U  về phía , hỏi: “Anh  việc xong ?”
Tưởng Đạc  tới bên cạnh ghế sofa   xuống, cầm viên kẹo socola trong hộp đặt giữa bàn  đưa tới  mặt cô: “Sao  ăn?”
Tâm trạng của Lục U lúc  là đang cầu  giúp đỡ, tất nhiên sẽ  thả lỏng như bình thường, nên cô  thể tùy tiện ăn uống như  dặn dò .
“Tưởng Đạc, cái đó...”
Tưởng Đạc còn đang bóc một viên kẹo, đưa tới bên miệng cô: “Nếm thử ,  tìm  mua ở Nga đấy,   loại đen em thích ăn, vị hạt phỉ, mùi vị cũng  tệ.”
Nhìn dáng vẻ tràn ngập mong đợi của , Lục U cũng chỉ đành  lời cầm lấy viên kẹo trong tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-62-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Vị ngọt ngào cùng mùi hương nồng nàn trong nháy mắt tràn khắp đầu lưỡi.
“Thế nào?” Anh sốt ruột hỏi: “Loại  ăn  ngon ?”
“Ưm... ngon.”
Tưởng Đạc  bộ dáng khách khí của cô, sắc mặt nhạt : “Không thích ?”
“Không , cái  cũng ngon.”
“Em vẫn thích ăn socola đen.” Anh dựa  ghế sofa, hỏi: “Không nghĩ thỉnh thoảng đổi khẩu vị một chút ?”
Lục U  : “Ăn mãi một loại cũng quen ,   thích ứng với vị khác lắm.”
“Không ngán ?”
“Bây giờ vẫn còn  ngán , socola đen ngon như .”
“Vị hạt phỉ  ngon ?”
“Cũng tạm , nhưng  ngon như socola đen.”
Tưởng Đạc nhăn mũi,   vì ,  chút nản lòng thoái chí.
Lục U    sắc mặt  khác, thấy mặt  nghiêm túc,  hiểu vì   cảm thấy  chút băn khoăn,  lấy một viên socola vị hạt phỉ bóc  ăn: “Thích ứng một chút  vẻ cũng  tệ, cảm ơn  mời em ăn socola.”
“Không thích thì đừng cố.” Tưởng Đạc : “Nói chuyện chính .”
“Dạ, mười triệu.” Lục U đưa một tấm thẻ cho : “Gửi   thẻ bên  ạ.”
Tưởng Đạc bật : “Em thẳng thắn quá nhỉ.”
“Nếu như    cho vay cũng sẽ  gọi em tới.”
Lục U  hiểu Tưởng Đạc, tất nhiên  sẽ đồng ý giúp cô, sẽ  để cô tới đây vô ích.
“Em sẽ nhanh chóng trả  cho , cả gốc lẫn lãi, còn lãi thì tự  .”
Tưởng Đạc  cô: “Em  lòng tin với  quá nhỉ.”
Đương nhiên cô  lòng tin  thể trả  tiền  nên mới đến nhờ Tưởng Đạc giúp đỡ: “Lần  ở triển lãm thời trang Mosha  cũng thấy , thiết kế của em bán  chạy.”
“Bán chạy là bởi vì  tìm cho em ekip .”
“ nếu   bản thiết kế của em, ekip   hơn nữa cũng vô ích.”
Tưởng Đạc  sự tự tin và kiêu ngạo giữa lông mày của cô, tâm trạng cũng hòa hoãn hơn  nhiều: “Được,  tin em  thể trả  tiền .”