“Cảm ơn anh.”
“Hiện tại anh nên nói điều kiện của mình rồi.”
Cô không hiểu nhìn anh: “Điều kiện của anh?”
“Em không phải mới quen anh ngày đầu tiên, anh chưa bao giờ vô duyên vô cớ giúp đỡ người khác.” Tưởng Đạc nhìn cô, đầu ngón tay chạm vào cái thẻ trên bàn –
“Mười triệu này, một đồng cũng không lấy từ nhà họ Tưởng, đây là tất cả tiền thưởng anh nhận được trong những năm học tập, nghiên cứu khoa học, các cuộc thi và khi đi đua xe ngầm dưới đất, vốn dùng làm tiền cưới vợ, hiện tại đưa hết cho em, em trả được thì thôi, nhưng nếu không trả được thì phải làm sao đây? Dù sao khởi nghiệp cũng có nguy hiểm, không ai có thể đảm bảo sẽ chỉ kiếm mà không lỗ.”
“Em biết, em không muốn dựa vào quan hệ của chúng ta mà mượn anh, chiếm lợi từ anh...”
Lục U l.i.ế.m liếm môi, cổ họng có hơi chua xót, những lời hùng tâm tráng khí kia lại không nói được ra nữa rồi.
Bây giờ cô không có bất cứ thứ gì để cầm cố, chỉ có thể cam đoan với Tưởng Đạc, nhất định sẽ trả số tiền này.
Ngay cả một cái nhà đáng tiền cô cũng không có nữa. Thứ duy nhất cô có chính là bản thân cô, tương lai của cô.
“Nếu anh cần thế chấp, em chỉ có thể thế chấp bản thân mình cho anh.”
Tay Lục U nắm chặt lại, run run nói: “Nếu như em không trả nổi số tiền này, nửa đời sau em sẽ làm việc cho anh, em sẽ ký hợp đồng bán thân cho anh, anh cảm thấy thế nào?”
“Tập đoàn Tưởng thị nhân tài đông đúc, anh cần em làm công cái khỉ gì hả?”
“...”
Tưởng Đạc nhìn đôi mắt ửng đỏ của cô, biết cô đã bị nợ nần của gia đình dồn đến bước đường cùng.
Anh là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô.
Nhưng giống như những gì Tưởng Tư Địch nói: “Nhưng em ấy không yêu cậu, cậu lại dùng trăm phương nghìn cách muốn kết hôn với em ấy, đây không gọi là tính toán sao?”
Anh với Hứa Trầm Chu... có khác gì nhau đâu.
Nhưng nếu không làm như vậy, cô sẽ vĩnh viễn không chủ động cầm lấy viên socola vị hạt phỉ. Có lẽ, có lẽ sau khi cô thích ứng với vị ngọt của nó sẽ thích thì sao?
Tưởng Đạc không do dự nữa, nói thẳng: “Anh nói rồi, cho em mượn là tiền cưới vợ, cho nên lấy em làm thế chấp, em không trả được thì gả cho anh.”
Nói xong những lời này, Lục U còn chưa có phản ứng gì mà lỗ tai Tưởng Đạc đã đỏ bừng.
Phản ứng sinh lý anh không cách nào kiềm chế được!
Anh dứt khoát đứng lên, đi tới bên cửa sổ sát sàn, tránh để cô nhìn thấy gương mặt nóng hừng hực của anh.
Lục U kinh ngạc nhìn bóng lưng của anh, cho là mình nghe nhầm: “Gì cơ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-63-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Khôi phục chuyện đính ước lúc trước.”
Tưởng Đạc cố gắng để mình có biểu hiện như đang bàn bạc chuyện làm ăn, nhưng giọng nói vẫn không ngăn được sự run rẩy: “Em không thể để anh lại mất vợ... một lần nữa được.”
Lục U không thể tin mà nhìn anh: “Anh muốn kết hôn với em? Tưởng Đạc, anh... thích em à?”
“Không phải.”
Chút tự tôn còn sót lại khiến Tưởng Đạc lập tức phủ nhận suy đoán của cô: “Sao anh có thể thích em được.”
Lục U thở phào một hơi, cười nói: “Em còn tưởng là anh thầm mến em chứ.”
“Mắt anh vẫn chưa mù.” Sau khi Tưởng Đạc phục hồi tâm trạng, anh quay đầu lại, nhàn nhạt liếc cô: “Con nhóc c.h.ế.t tiệt như em, anh chẳng có chút hứng thú nào cả.”
“Anh đừng tưởng là anh cho em vay tiền thì em sẽ không chửi anh nhé.” Lục U không khách khí nói: “Nếu không có chút hứng thú nào thì sao anh lại muốn kết hôn với em?”
“Ý của ông già.” Tưởng Đạc tỉnh bơ đáp: “Sau khi kết hôn thì anh mới chính thức có thực quyền ở tập đoàn Tưởng thị.”
“Ồ, thật vậy à?”
“Ừ, em không thấy người phụ nữ Tưởng Tư Địch kia như một nhiếp chính vương à, chỗ nào cũng có mặt.”
Lục U tin lý do của anh: “Vậy là... kết hôn giả à?”
“Không phải, kết hôn thật.” Tưởng Đạc nhìn cô, nói từng lời từng chữ: “Loại mà có giấy chứng nhận ấy.”
Lục U nhíu mày: “Nhưng nếu tam gia muốn kết hôn còn sợ không tìm được phụ nữ sao, tìm em làm gì chứ?”
“Biết rõ gốc rễ.”
Lý do là Tưởng Đạc tiện mồm nói bừa, chốt nhanh ch gọn: “Phụ nữ khác mà dám tùy tiện cưới về à? Thích tiền thì thôi đi, kết hôn xong đòi tình cảm của anh, cho không được xấu hổ biết bao.”
Lục U bị anh chọc cười: “Cái này cũng đúng, vậy anh xác định là em vừa không cần tiền vừa không cần tình cảm sao?”
Tưởng Đạc kiềm chế khát vọng trong lòng, nhìn chằm chằm vào Lục U: “Cần tiền, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, tình cảm...”
Đến c.h.ế.t không đổi.
“Biết rồi.” Lục U xua xua tay: “Anh yên tâm đi, em có chừng mực. Chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, sẽ không đòi tiền, đòi tình cảm của anh đâu.”
Khóe miệng Tưởng Đạc treo một nụ cười bất đắc dĩ: “Đồng ý rồi?”
“Ừ, có thể kết hôn.”
Lục U không có bất kỳ lợi thế nào để bàn điều kiện với Tưởng Đạc, chỉ có thể thế chấp mình cho anh. Nhưng cô cũng tin rằng, bằng sự cố gắng của mình, nhất định có thể kiếm được số tiền này.