Tóm lại, vẫn là một sự tính toán.
Lục U đặt cốc bia xuống, đôi mắt lờ đờ vì say nhìn anh: “Anh đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì,” Tưởng Đạc cúi đầu, uống cạn bia trong cốc.
Lục U cười tươi, vỗ vai anh: “Anh, anh là người đối xử tốt với em nhất.”
“Anh là người đối xử tốt với em nhất sao?” Tưởng Đạc nhìn bàn tay lem luốc dầu mỡ vì bóc tôm của cô gái nhỏ vỗ lên chiếc áo sơ mi trắng tinh của mình, để lại vết bẩn: “Em định báo đáp anh thế nào?”
“Anh muốn em báo đáp anh thế nào?”
Anh thuận miệng nói đùa: “Báo đáp thì thôi đi, lâu lắm, không chờ được mà cũng không muốn chờ. Ôm một cái cũng được đấy.”
“Được thôi.” Cô gái nói xong, giơ tay ôm lấy anh.
Hô hấp của Tưởng Đạc như ngừng lại, ánh mắt anh nhìn về phía cô.
Cánh tay cô mảnh khảnh, lạnh như băng, nhẹ nhàng vòng qua cổ anh. Cái miệng nhỏ dính đầy dầu vô thức cọ cọ vào cổ anh: “Ôm rồi, thanh toán xong.”
Tưởng Đạc vươn tay ra, lúng túng giữa không trung không biết đặt vào đâu, cuối cùng vẫn rụt lại.
“Em vẫn nghĩ như lúc nhỏ sao?”
Muốn nắm tay thì nắm tay, muốn ôm thì ôm…
“Em không muốn trở lại hồi bé đâu,” cô gái nhỏ buông anh ra, lại đưa một con tôm hùm đất đến bên miệng anh: “Khi còn nhỏ em rất vui vẻ, nhưng anh không vui. Như bây giờ cũng rất tốt.”
Tưởng Đạc nhai tôm, cười khổ nói: “Như bây giờ thì có gì tốt chứ?”
Lục U nhìn Tưởng Đạc mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, tò mò hỏi: “Tưởng Đạc, anh có thích cuộc sống hiện tại không? Kinh doanh sản nghiệp tập đoàn mà bác Tưởng đưa cho anh, ngồi trong văn phòng ấy?”
“Không thích, đối với anh mà nói, văn phòng tựa như lao tù,” Tưởng Đạc không hề do dự nói: “Anh thích tra án hơn.”
“Vậy tại sao anh lại tiếp nhận sự sắp đặt của bác Tưởng chứ?”
Đây là chuyện Lục U nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Cô cảm thấy dựa theo tính cách tự do của Tưởng Đạc, tiền… cũng không phải lý do để trói buộc anh.
Tưởng Đạc nhìn Lục U, trong đôi mắt đen nhánh cuối cùng cũng có ánh sáng: “Bởi vì anh có thứ càng muốn có được.”
Mà giang sơn ông già để lại cho anh chính là sính lễ duy nhất mà một đứa con riêng nghèo kiết xác, lại bị khinh rẻ như anh, có thể lấy ra được.
Đây là cách nghĩ mà anh bằng lòng tin tưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-66-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Em cũng có ước mơ, em muốn có một thương hiệu thời trang của riêng mình, làm cho nhà họ Lục của em đông sơn tái khởi.” Lục U lại uống một ngụm bia, hít hít mũi —
“Nhưng thực sự khó quá, nhà em còn nợ nhiều tiền như vậy, dường như vĩnh viễn không thể trả hết, mẹ nó!”
Nhìn bộ dạng sa sút tinh thần của cô gái nhỏ, ban đầu Tưởng Đạc rất khó chịu, nhưng rồi lại bị câu “mẹ nó!” cuối cùng của cô chọc cười.
Mặc kệ trước mặt người khác cô ngụy trang thế nào, trong mắt Tưởng Đạc, cô mãi mãi là Tiểu Bảo Thoa chưa trưởng thành kia.
Lúc này Lục U vẫn còn men say, đầu óc không được tỉnh táo, Tưởng Đạc nói chuyện cô cũng chẳng thèm để ý: “Không muốn cố gắng thì đừng cố gắng nữa. Em muốn gì, chồng chưa cưới của em đều sẽ kiếm về cho em.”
“Nói bậy!” Lục U thở phì phì liếc anh: “Em sẽ không bao giờ sống cuộc sống… phụ thuộc như thế.”
Giống như Thượng Nhàn Thục vậy, mỗi ngày đều nhận tiền tiêu vặt mà người khác bố thí. Đằng sau vẻ lộng lẫy là sự chua xót và khuất nhục không ai hay.
“Chồng chưa cưới, anh đừng hòng lấy tiền làm nhục em!”
“Có chí khí thế cơ à,” Tưởng Đạc nở nụ cười, giơ tay xoa đầu cô: “Vậy đừng có mà khóc trước mặt ông đây.”
“Khóc một tí cũng có ảnh hưởng gì đến anh đâu.”
“Sao em biết sẽ không ảnh hưởng đến anh?”
Giọng Tưởng Đạc lại thêm vài phần dịu dàng bất đắc dĩ: “Sao em biết, trái tim anh sẽ không… c.h.ế.t đi sống lại?”
Thẩm Tư Tư sống trong một căn nhà hai phòng ngủ nằm trong khu thương mại.
Lục Ninh ngồi xếp bằng trên mặt thảm mềm mại, trước mặt là một chiếc bàn trà bốn chân làm bằng gỗ, trên bàn trà đặt mấy hộp đồ ăn gọi bên ngoài.
Mặt cậu cau lại, khóe mắt ửng đỏ, cúi đầu không nói gì, chỉ tập trung ăn.
“Nhìn như bị bỏ đói ấy…”
Thẩm Tư Tư nhìn bộ dạng ăn như hùm như sói của cậu, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Hóa ra ở nhà chị cậu không cho cậu ăn no à? Đây là phần thứ ba rồi đấy!”
Hôm nay Lục Ninh lo âu cả ngày, chưa bỏ hạt cơm nào vào bụng, lúc này đã đói đến mức chân tay mềm nhũn.
Cậu không thích giọng điệu khiêu khích châm chọc của Thẩm Tư Tư, máy móc nói: “Bao nhiêu tiền, em trả lại cho chị.”
“Hai trăm ba mươi, chuyển cho tôi đi.”
Lục Ninh móc điện thoại ra, dừng lại một chút, lại nhìn về phía cô: “Mấy thứ này… hai trăm ba mươi? Đắt vậy ạ?”
“Cậu cho rằng đây là căng tin trường học của cậu à?” Thẩm Tư Tư ngồi trên ghế sofa, khoanh tay lạnh nhạt đáp: “Quý trọng thời gian ở trường đi, sau này ra ngoài xã hội, cuộc sống không dễ dàng như cậu nghĩ đâu.”