“Em chỉ thi  hơn sáu trăm ba mươi điểm,” Lục Ninh thở dài: “Không   đại học top đầu em cũng    học nữa,  lập tức  ngoài   thêm kiếm tiền, giảm bớt gánh nặng của gia đình.”
“Chỉ dựa  thằng nhóc như  thì  thể kiếm  tiền gì chứ?” Thẩm Tư Tư : “Ngoan ngoãn học đại học ,  học lên nghiên cứu sinh. Có bản lĩnh như chị  , mặc dù  vất vả nhưng chí ít cũng gánh vác  gia đình, thậm chí ngay cả khoản nợ bên ngoài của nhà  cũng  thể chống đỡ .”
Có đôi khi Thẩm Tư Tư thật sự bội phục Lục U. Cô  cũng lớn lên cùng Lục U, mở to mắt  cô từ một cô công chúa nhỏ  lo cơm ăn áo mặc trở thành một   thể một  gánh vác tất cả như hiện tại.
Tuổi còn trẻ,  gánh nặng cũng  cắn răng  về phía .
“Lần  thi  , nhưng em   lãng phí thêm một năm để thi  nữa.” Lục Ninh  Thẩm Tư Tư: “Em   nhiều thời gian như thế.”
Thẩm Tư Tư dứt khoát  xuống bên cạnh , khoác lên bờ vai , vỗ vỗ: “Nhóc con, thật sự   cần vội vã lớn lên như  .”
“ chị em…”
“Biết trong lòng  thương chị , nhưng chúng  cũng  thiếu một hai năm . Sang năm cố gắng phát huy,   đại học  , cố gắng lấy  học bổng, còn  thể   thêm kiếm ít tiền nuôi sống chính .”
“Không, em  ôn thi nữa.”
Thẩm Tư Tư  sắc mặt căng thẳng của thằng nhóc  mà thở dài, cô   tính cách  nhóc  quật cường, cũng  khuyên nhủ nữa.
Hoàn cảnh gia đình khó khăn  cho một  ấm nhà giàu hào phóng, tiêu sái, vô ưu vô lo  trưởng thành sớm,  hiểu chuyện hơn.
Cô  vẫn nhớ  đầu tiên  thấy Lục Ninh, lúc   mới lên cấp hai,   mặc một sơ mi trắng,  bên chiếc đàn piano, đầu ngón tay thon dài chơi bản “Điệu Valse”.
Mặc dù  mập, nhưng mặt mũi   gì cũng trắng trẻo  trai, khí chất dịu dàng, ấm áp như ngọc.
Sau   cảnh gia đình sa sút, tính cách Lục Ninh cũng từ hướng ngoại chuyển sang thu  hơn, trầm mặc, tâm sự cũng ngày càng nhiều hơn. Chiếc đàn dương cầm Steinway and Sons duy nhất trong nhà cũng  đem  thế chấp ngân hàng.
Cậu chỉ  thể từ bỏ sở thích ưu nhã, xa xỉ như đàn dương cầm .
“Nghỉ hè em   ngoài  thêm kiếm tiền,” Lục Ninh bướng bỉnh : “Em  thể để chị em vất vả như  .”
“Vậy bây giờ   thể  gì?”
Lục Ninh suy nghĩ một chút: “Em  thể đến nhà hàng rửa bát  đệm đàn dương cầm cũng .”
Thẩm Tư Tư , nhéo  mặt : “Cậu còn  thể  đến hộp đêm  tiếp viên nam, tin  , nhất định kiếm  nhiều hơn so với việc rửa bát.”
“…”
Gương mặt thiếu niên lập tức đỏ bừng, hàm răng cắn chặt, trầm giọng xuống: “Chị… chị đừng  mà  vớ vẩn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-67-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Nhìn tên nhóc   chịu  trêu chọc, ngược  Thẩm Tư Tư còn cảm thấy cực kỳ đáng yêu, đưa hai tay  bóp mặt : “Chị  thật, gương mặt  của   , đừng   tiếp viên nam,  tới tập đoàn Mosha của chị   mẫu cũng nhất định kiếm  đầy một chậu.”
Mặt Lục Ninh đỏ bừng, rụt rè đẩy tay cô : “Chị…  ý gì chứ?”
“Khen mặt  đó ~” Thẩm Tư Tư : “Giá trị nhan sắc của  so với mấy idol ‘tiểu thịt tươi’ mới  mắt  thua kém bao nhiêu , trong trường   con gái theo đuổi  ?”
“Có,” Lục Ninh cắn răng, trầm giọng : “Bị em mắng đuổi hết  .”
“Có bệnh ! Cậu còn mắng  !”
“Mấy  đó   đắn.”
Thẩm Tư Tư cũng  tên nhãi  bướng bỉnh, y như một hòa thượng ,  thể nào  đùa với  .
“Được , ăn no  mau  , chị   nghỉ .”
“Em nghĩ  xem,” Lục Ninh : “Rốt cuộc nên chọn chuyên ngành nào.”
“Ngày mai chị còn   , mặc kệ , chị   ngủ đây.”
Thẩm Tư Tư ngáp dài, lề mề lười biếng bước  phòng.
Một  Lục Ninh  trong phòng khách,   những ngọn đèn mờ mịt bên ngoài cửa sổ,     trong nhóm đang thảo luận nên đăng ký  trường nào.
Điểm của  ở trong lớp cũng coi như khá cao, nhưng so sánh với thành tích của … vẫn còn kém quá xa.
Bạn nữ lớp trưởng nhắn tin cho : “Ủy viên học tập,  chuẩn  đăng ký  trường nào thế?”
Lục Ninh trả lời: “Chưa nghĩ .”
Lớp trưởng: “Lúc  điền nguyện vọng nhất định   cho   nha.”
Lục Ninh: “Tại ?”
Lớp trưởng: “Bởi vì,  vẫn luôn thích . [Mặt mèo tươi ]”
Nhìn cô gái trong màn hình giả vờ  để ý,  đó  nghiêm túc tỏ tình, trong phút chốc Lục Ninh   nên trả lời thế nào.
Hoàn cảnh gia đình như ,   thời gian, cũng   tư cách  chuyện yêu đương.
Lục Ninh đặt điện thoại xuống,  dậy dọn dẹp bàn, quét dọn phòng khách,  đó   phòng Thẩm Tư Tư, nhẹ nhàng : “Thẩm Tư Tư, em  đây.”