Lục Ninh  , phun  hai chữ –
“Gọi yêu.”
Dành riêng cho chị.
“Yêu cái đầu em!” Lục U cầm sữa rửa mặt đập về phía : “Từ nhỏ chị  gọi như thế .”
Lục Ninh  híp mắt né tránh: “Chị  thể gọi như thế, bọn em thì  thể.”
 lúc , du thuyền chậm rãi khởi động, tiếng động cơ điếc tai truyền đến,  rung chuyển cả khoang thuyền.
Lục U cùng Lục Ninh đồng thời bịt kín lỗ tai.
Điểm c.h.ế.t  chính là bởi vì du thuyền di chuyển nên động cơ sẽ  ngừng chạy, cho nên sự chấn động  sẽ duy trì liên tục  ngừng, giống như một dàn âm thanh nổi bao quanh phòng.
Lục Ninh   ban công  một chút  : “Chị, căn phòng  của chúng  chắc là phòng cách động cơ gần nhất .”
“Thế   , ồn quá !”
Lục U lập tức đóng hành lý , cầm thẻ phòng  tới đại sảnh  thuyền yêu cầu đổi phòng.
Nhân viên lễ tân ở nơi   kiêu ngạo  vô lễ,  xem trọng hành khách. Hồi nãy lúc  thủ tục, Lục U   nếm trải .
Đối đãi với những khách hàng ở tầng  cùng và khách  nước ngoài thì cô   ân cần, nhưng  thấy cuống vé là khách ở khoang thuyền  cùng thì lập tức đổi mặt, thái độ thờ ơ.
“Có thể  phiền cô đổi phòng cho chúng   ? Số phòng 102, tiếng động cơ quá lớn, thật sự  ồn.”
Lễ tân quét mắt đến cuống vé của Lục U, thản nhiên : “Giường hạng D  đầy phòng,  đổi .”
“Không thể nào!” Lục Ninh  thông minh,   “khảo sát” tất cả các phòng ở hành lang một ,  : “ thấy ở tầng  còn  nhiều phòng trống mà, giống như 109 và 113.”
Lễ tân giơ vé phúc lợi trong tay Lục U lên, : “Xin , hai  chỉ là vé tàu bình thường, chỉ  thể ở trong khoang hiện tại. Nếu như  thăng hạng thì  thêm tiền.”
Lục Ninh tuổi trẻ nóng tính,   quen cô   chuyện với chị gái như , tức giận : “Cho nên bởi vì chúng    bỏ tiền  mua vé nên cho chúng  cái phòng rác rưởi nhất đúng !”
Lễ tân trả lời: “Người khác tốn hơn mười nghìn mua vé tàu, mấy  chẳng tốn đồng nào còn soi mói cái gì hả. Muốn ở phòng  thì bỏ tiền thăng hạng khoang .”
“Cô  chuyện kiểu gì thế,   tốn mười mấy nghìn mua vé là để  cô châm chọc khiêu khích ! Cô   rèn luyện kỹ năng nghề nghiệp  đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-70-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Anh ồn ào cái gì!” Lễ tân  khách khí đáp: “Có thể  lên tàu Nữ Vương của chúng   là khách quý, loại như các  còn   tố chất khách hàng, căn bản   tư cách  lên đây.”
Cho tới bây giờ Lục Ninh  từng chịu nhục như , tất nhiên còn   tiếp, nhưng   Lục U kéo .
Mấy năm nay cô  gặp quá nhiều  nịnh nọt như  , hiện thực xã hội chính là như  đấy, con   lúc nào cũng sẽ xem trọng vật chất , đó là đều  thể tránh khỏi.
Cô kéo Lục Ninh ,  để  tiếp tục tranh cãi nữa. Cô : “Thăng hạng khoang thuyền tốn bao nhiêu tiền?”
“Thăng lên khoang hạng A bốn mươi nghìn, khoang hạng B hai mươi nghìn, khoang hạng C tám nghìn nha ~”
“Cô giới thiệu sự khác biệt của khoang hàng A B C .”
Lễ tân  Lục U và Lục Ninh, cực kỳ  kiên nhẫn : “Khoang hạng A và B khỏi  nữa nhé, dù  các  cũng  lên nổi, khoang hạng C  , tự lấy thức ăn ở tầng hai,  thể lên tầng  cùng, cũng  thể đến hồ bơi,  thể  quán bar, nhưng tầm  do với khoang hạng D  hơn một chút, phòng cũng rộng hơn một chút.”
Lục U suy nghĩ một chút  : “Cho chúng  thăng lên khoạng hạng C .”
Nói xong, cô lấy thẻ trong túi  đưa cho lễ tân.
Lễ tân  lạnh nhận thấy thẻ: “Lập tức thăng hạng cho cô đây ạ.”
Lục Ninh , chị chỉ  để   thể  du lịch thoải mái một chút, giảm bớt áp lực thi đại học của .  đối với nhà bọn họ mà , tám nghìn   một  tiền nhỏ.
Cậu lập tức đoạt thẻ , : “Thăng hạng cái gì, chúng   chơi nữa!”
Lễ tân cũng lười để ý hai : “Tùy các  thôi, dù  vé phúc lợi hết hạn cũng bỏ .”
Lục Ninh trừng mắt  cô , kéo Lục U về khoang thuyền.
Thằng nhóc  cậy mạnh, Lục U  rút  tay    kéo ấm ĩ về khoang 102.
“Ai   chơi chứ, lãng phí vé chị Tư Tư của em cho lắm.”
“Thăng hạng khoang thuyền quá đắt!” Lục Ninh kiên trì : “Còn  bằng chúng  tìm một chỗ  dã ngoại ngoài trời còn hơn.”
“Thằng nhóc  em  cái gì chứ, bây giờ ở đây  tốn tiền,  picnic cũng  tốn phí chứ, tính  còn  rẻ bằng .”
Lục U thoải mái  Lục Ninh: “Hơn nữa, chúng  ở thăng từ khoang hạng D lên còn trừ  giá vé vốn  của khoang hạng D nữa, so với  khác còn tự nhiên rẻ hơn mấy nghìn tệ đấy, lời mà.”