Chỉ  điều, bởi vì thời gian chuẩn  gấp gáp nên  phần n.g.ự.c và eo của váy  vài nếp nhăn.
 đây cũng chỉ là vấn đề nhỏ,  thuyền  phòng là ủi, Lục U dứt khoát đem bộ váy   đến đó.
Ở quầy phục vụ là một  phụ nữ trung niên  bốn mươi tuổi,  đó nhận lấy chiếc váy của Lục U  bảo cô tám giờ tối đến lấy.
Du thuyền chậm rãi rời , Lục Ninh mang về cho Lục U ba hộp   đóng gói  : “Đây là  Tưởng Đạc gói cho chị đấy,  chị cả buổi sáng cũng  ăn gì.”
Lục U quả thực  đói bụng, cô mau chóng mở hộp .
Tôm hùm sốt tỏi vẫn còn bốc khói, thăn bò nướng chín  đúng kiểu cô thích, bày biện tinh xảo,  là  ăn.
Lục U  ăn  hỏi: “Anh  lấy đồ buffet mang về mà     gì ?”
“Không.”
“Tại ?”
“Bởi vì  khác ăn buffet, còn    đầu bếp phục vụ riêng, các loại hải sản  xử lý và nấu ngay tại chỗ.”
Lục U: …
Sự nghèo đói  hạn chế sự hiểu  của cô.
Trong phòng, thừa dịp Tưởng Đạc  ở đây, cha Tưởng dùng giọng hỗ trợ tám nhảm với Tưởng Tư Địch chuyện của Tưởng Đạc và Lục U.
Tưởng Tư Địch một bụng căm phẫn cáo trạng cùng bố nhà ,   tất cả những việc  vô liêm sỉ của .
Cha Tưởng tiếp tục gõ bàn phím thoại: “Cho tới bây giờ bố  từng  với nó  kết hôn thì giao quyền điều hành công ty.”
“Cho nên quỷ kế của thằng  sâu lắm luôn.” Tưởng Tư Địch ghét bỏ : “Nó  kết hôn với tiểu thanh mai của nó đến điên , mặt cũng  cần nữa. Bố, đổi di chúc , giao tập đoàn Tưởng thị cho con, đừng cho nó nữa.”
Tưởng lão gia tử liếc mắt  cô, dùng bàn phím thoại đáp: “Cho con, con cũng  giữ .”
“Ai  con  giữ !” Tưởng Tư Địch kích động: “Lẽ nào vì con là phụ nữ ? Bố, bố cũng quá trọng nam khinh nữ  đấy.”
“Con tâm địa hiền lành, cũng  đơn thuần, nếu để cho con thì mấy  chú bác của con nửa phút là nuốt chửng tập đoàn , nửa miếng bánh cũng  để  cho con .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-84-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Cho nó thì nó giữ  ?”
“Đương nhiên.”
Ông  quá hiểu rõ tâm tính của Tưởng Đạc.
Bởi vì từ nhỏ    sự công nhận của   xung quanh nên Tưởng Đạc sẽ  để cho  khác dễ dàng cướp  bất cứ thứ gì của nó.
Tưởng lão gia tử  ấn tượng  sâu về ngày sinh nhật tám tuổi của Tưởng Đạc năm đó, khi  cô bé nhà họ Lục tặng cho nó một cái gọt bút chì tự động.
Vào năm đó, gọt bút chì tự động là thứ mà bọn trẻ  yêu thích, Lục U chỉ  một cái, cũng nhịn đau mà tặng cho Tưởng Đạc, việc  khiến mấy thằng bé khác trong tiểu khu ghen tị,  khi tan học thì dắt Tưởng Đạc đến vườn hoa  ,  cướp gọt bút chì của nó.
Sự việc vô cùng ầm ĩ, còn truyền đến tai  lớn.
Lúc đó, cha Tưởng vội vàng chạy đến gốc cây trong vườn hoa thì trông thấy Tưởng Đạc  đánh đến độ cả đầu chảy m.á.u nhưng vẫn như một con sói con, bảo vệ chặt chẽ chiếc gọt bút chì tự động trong ngực.
Ông  sẽ  bao giờ quên  ngày đó, quên  sự hung hăng và tàn nhẫn  đáy mắt đen nhánh của Tưởng Đạc.
Mấy đứa trẻ của nhà họ Tưởng lớn lên  sự chiều chuộng, yêu thương của  lớn, áo đến thì giơ tay, cơm đến thì há mồm,   khác cho rằng là hy vọng tương lai của nhà họ Tưởng.
Ai cũng  ngờ tới, những đóa hoa  sống ấm no,  bảo vệ tỉ mỉ    nuôi thành một đống phế vật.
Đồng thời, đứa con riêng chỉ  một , vất vả trưởng thành,    thống nhất cho rằng sẽ đắm chìm trong trụy lạc, dần dần trở thành rác rưởi, trở thành cặn bã của xã hội thì  khiến  khác bất ngờ. Thi đại học thì  thủ khoa,  đó  trở thành sinh viên   trao đổi.
Ngày trở về,  ngờ đứa con riêng  mà bao  khinh thường năm đó, giờ đây  trở thành  duy nhất của nhà họ Tưởng  đủ tài năng để gánh vác cả gia nghiệp .
Vì , cha Tưởng đem tập đoàn cho . Bởi ông  tin rằng, bất kể là tiền, quyền  phụ nữ, vì bảo vệ thứ  , con sói con  sẵn sàng đập nồi chìm thuyền, cái gì cũng dám .
Tưởng Tư Địch sắp  Tưởng Đạc  phiền đến c.h.ế.t .
Từ lúc Lục U buộc sợi dây đỏ lên tay cho  , Tưởng Tư Địch lúc nào cũng  thể   tiếng chuông đing đang.
Tên  lúc nào cũng lắc lắc cổ tay,   đắc ý cái gì nữa.
Bây giờ, Tưởng Tư Địch chỉ  một suy nghĩ duy nhất đó chính là nhanh chóng kết thúc kỳ nghỉ  du thuyền , tránh xa con ch.ó dính    tiền đồ .
Chuông kêu đing đang, Tưởng Đạc nhanh nhẹn trượt xuống theo tay vịn cầu thang,  tới đại sảnh bên trong du thuyền,   thấy giọng  run rẩy của cô gái nhỏ Lục U: