“Tôi đưa đồ đến chỗ dì ủi nóng, sao lại mất được chứ! Mời kiểm tra kỹ lại cho.”
“Là mất rồi đó.” Người phục vụ đứng ở quầy lễ tân nói: “Tôi tìm rất nhiều lần cũng không thấy váy của cô, như vậy đi, cô đừng nóng, tôi đền cho cô là được, cô ra giá đi.”
Đáy mắt Lục U hiện lên sự phẫn nộ: “Đây là chuyện tiền sao!”
Cô tốn năm ngày phối hợp cùng phòng thiết kế Lộc Phong, vất vả lắm mới hoàn thành gấp được bộ lễ phục nàng tiên cá kia.
Tối mai là vũ hội hóa trang của ICLO rồi, thời điểm này lại bị người phục vụ ở phòng giặt ủi nói rằng váy mất rồi, làm sao cô có thể không nóng nảy được.
Lục U sắp phát điên rồi, lạnh lùng nói: “Mặc kệ bà có cho tôi bao nhiêu tiền cũng không thể mua được lễ phục đó! Cho nên mời bà mở video giám sát lên, tôi phải tìm được người cầm lễ phục của tôi.”
Chu Mỹ Cầm làm việc ở phòng là ủi rất nhiều năm, ngày thường tiếp xúc với không ít quần áo và đồ dùng hàng ngày của các tiểu thư, phu nhân, tất nhiên bà ta biết bộ lễ phục kia chẳng quý giá bao nhiêu.
“Làm sao, cô còn định lừa người à, bộ váy kia của cô tôi thấy cao lắm cũng không hơn mười nghìn, tôi đền cô là được, làm gì phải gây sự như thế.”
“Muốn đền đúng không.” Lục U lạnh lùng nhìn bà ta: “Được, đền tôi mười triệu, chuyện này coi như xong.”
Bộ lễ phục này mặc dù giá cả không quá cao, nhưng là nước cờ đầu tiên để Lộc Phong gõ cửa vào ICLO.
Là điều kiện then chốt để xem cô có thể kiếm được mười triệu trong vòng nửa năm hay không.
Chu Mỹ Cầm nghe thấy Lục U vừa mở miệng đã đòi mười triệu, bà ta lập tức đổi mặt: “Cô dám nói quá nhỉ, tưởng tôi không biết hàng đúng không! Bộ đồ kia tôi đền cô mười nghìn đã không tệ rồi.”
“Bộ lễ phục đó rất quan trọng với tôi, căn bản không thể dùng tiền để đo đếm được.”
“Vậy muốn thế nào, đồ cũng mất rồi, kể cả cô có kề d.a.o vào cổ tôi thì tôi cũng không biến ra được một bộ giống như thế.”
Lục U rất ít khi cãi nhau, nhất là với người lớn tuổi hơn mình, hơn nữa người phụ nữ này cãi nhau mà nước miếng b.ắ.n tung tóe, cô sao có thể là đối thủ của bà ta.
Cô dứt khoát nhìn về các du khách đang đứng bên cạnh xem náo nhiệt: “Xin hỏi là ai không cẩn thận cầm nhầm lễ phục của tôi, cầu xin các vị trả lại cho tôi được không, bộ lễ phục này rất quan trọng với tôi.”
Du khách hai mặt nhìn nhau, không lên tiếng, Chu An Ny khoanh tay nói: “Lục U, cô có ý gì hả, coi mọi người là trộm cướp đấy à, các cô gái ở đây nhà ai chẳng có điều kiện hơn cô, cô chỉ là một đứa nghèo hèn cầm vé phúc lợi đi lên khoang hạng A mà thôi, còn muốn lừa bịp tống tiền người ta à! Đừng như người đàn bà chanh chua nổi điên ở đây nữa.”
Ánh mắt xem trò vui của mọi người như lưỡi d.a.o cắt lên người Lục U, cô cắn răng, nhìn Chu An Ny, trầm giọng nói: “Mặc kệ là phụ nữ nhà giàu hay phụ nữ nhà nghèo, trộm chính là trộm, trộm đồ là phạm pháp, tôi sẽ xem video giám sát, ai trộm lễ phục của tôi tự nhiên sẽ rõ ràng thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-85-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Chu Mỹ Cầm lại nói: “Camera quầy chúng tôi bị hỏng rồi, chưa kịp sửa.”
“Bà cố ý phải không! Thông đồng với kẻ trộm lấy đồ của tôi đi.”
“Cô đừng có mà ngậm m.á.u phun người!”
Lục U bị ép, cũng không để ý tới thể diện nữa, nếu nói cô là người đàn bà chanh chua thì cô làm cho bọn họ xem.
Cô đẩy Chu Mỹ Cầm ra, đi thẳng vào quầy là ủi, đi tới khoang thoáng gió đang treo quần áo, tìm kiếm bộ lễ phục của mình khắp nơi.
“Ô! Cô làm sao đấy! Cô không thể vào đây được, chỗ này không có đồ của cô.”
“Tránh ra!”
Gương mặt bé nhỏ của Lục U đỏ bừng, ánh mắt kiên định bộc lộ sức mạnh không thể ngăn cản.
Hôm nay, cho dù có phải lật tung nơi này, cô cũng phải tìm bằng được bộ lễ phục của mình.
“Cô... sao cô lại vô văn hóa đến thế!” Chu Mỹ Cầm chưa từng thấy cô gái nào hung hăng như vậy. Bà ta vội vàng gọi bảo an: “Mau kéo cô ta ra ngoài đi, đừng làm hỏng đồ của khách hàng.”
Mấy người bảo an nối đuôi nhau bước vào, định kéo Lục U ra ngoài.
Đúng lúc đó, một người đàn ông bước đến, xách cổ áo cô gái nhỏ lên, rồi ung dung che chở cô sau lưng mình. Ánh mắt băng lạnh lướt qua mọi người:
“Thử đụng vào cô ấy xem.”
Mấy người bảo an nhìn nhau, đều ngừng tay, không dám tiến lên nữa.
Lục U vẫn muốn tìm lễ phục, nhưng cô bị Tưởng Đạc kéo lại: “Đừng phí sức nữa, lễ phục của em không ở đây đâu.”
Cô cắn chặt môi dưới, mắt đỏ hoe, quật cường nói: “Không tìm thì làm sao biết được.”
Tưởng Đạc dùng ngón tay thô to lau khóe mắt cô, dịu dàng trấn an: “Khóc cái gì, anh giúp em tìm lại là được rồi.”
Nói đoạn, anh quay đầu nhìn Chu Mỹ Cầm đang đứng ở quầy, rồi liếc sang Chu An Ny. Vẻ dịu dàng vừa rồi biến mất, ánh mắt trở nên rét lạnh: “Bà nhận của cô ta bao nhiêu tiền?”