“Em không phải thánh nhân, em chỉ là... Tưởng Đạc.”
Cầu mà không được, không từ thủ đoạn thì sao chứ.
Tưởng Đạc xoay người rời đi, không tiếp tục nhiều lời.
Ở phía sau, Tưởng Tư Địch nói với anh: “Sói con, đừng quá đà, thích một người không phải hy vọng người ấy hạnh phúc hay sao, cậu đang làm cái gì thế.”
“Chị biết cảm giác trơ mắt nhìn người mình yêu, người mình che chở hơn mười năm rơi vào vòng tay người khác, còn phải mỉm cười chúc phúc là gì không?”
Tưởng Tư Địch không còn gì để nói.
Tưởng Đạc liếc cô, đáy mắt là một mảnh u ám:
“Để em nói cho chị, loại cảm giác đó... sống không bằng chết.”
—
Năm năm nay, mỗi đêm dài anh đều trằn trọc, sống không bằng chết. Bây giờ đã trở về, Tưởng Đạc mặc kệ tất cả.
Anh nhất định phải có được cô, không tiếc bất cứ giá nào, không từ bất cứ thủ đoạn nào. Thân thể của cô, tình yêu của cô, nụ cười và nước mắt của cô, hạnh phúc nửa đời của cô... tất cả anh đều muốn.
Trên boong thuyền trống vắng, cảm xúc của Tưởng Đạc cuồn cuộn như sóng biển, anh gầm nhẹ một tiếng để phát tiết, đ.ấ.m một quyền lên cột buồm.
Đúng lúc này, Lục U ôm bộ lễ phục đã bị lem mực, định đến phòng là ủi để xử lý.
Nhìn thấy tâm trạng Tưởng Đạc không đúng, cô chạy bước nhỏ qua đây: “Anh nổi điên cái gì thế.”
“Không có gì.”
Cô cầm tay phải của anh lên, lật úp bàn tay xuống, trông thấy xương ngón tay trên mu bàn tay đã ửng đỏ, trầy cả da. Đáy mắt xẹt qua vài phần không nỡ, cô trách cứ: “Tức giận với ai thế hả!”
“Với...”
Bản thân anh.
Tưởng Đạc cảm nhận được xúc cảm dịu dàng khi cô vuốt qua mu bàn tay anh, trái tim cũng trở nên mềm mại.
Cô nhìn anh một cái, nhu hòa hỏi: “Tâm trạng anh không tốt à?”
“Ừ.”
“Cãi nhau với chị à?”
“Em còn có tâm trí quan tâm người khác à?” Tưởng Đạc đè nén tâm tình, nhìn bộ váy đang treo trên cổ tay cô: “Lửa cũng sắp cháy lên người mình rồi.”
Lục U cũng có chút nhụt chí: “Mực nước này không giặt sạch được, quả thực không còn cách nào cả. Chu An Ny và Chu Mỹ Cầm quá ghê tởm, chuyện này em nhất định sẽ truy cứu đến cùng!”
Tưởng Đạc nhìn vẻ mặt căm giận, không cam lòng trên mặt cô, anh muốn nói gì đó, môi khẽ nhếch lên, nhưng rồi lại không nói được gì.
Lục U xoa xoa mu bàn tay Tưởng Đạc, dịu dàng thổi vào vết thương trên xương ngón tay: “Không đau à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-88-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Không có cảm giác.”
“Không có cảm giác thì lại mắc bệnh rồi.”
Cô lo lắng nhất là chứng hưng cảm của anh, mặc dù đã nói là trị khỏi rồi, nhưng dáng vẻ vừa rồi của anh khiến cô thật sự rất sợ.
“Đừng tự tổn thương bản thân nữa, có gì không vui cứ nói với em.”
Trong đầu và trong lòng Tưởng Đạc trống rỗng, ma xui quỷ khiến mà gọi: “Lục U.”
Cô ngước mắt lên nhìn anh: “Gì thế?”
“Có thể đừng hận anh không.”
Cô không hiểu, cười cười đáp lại: “Tại sao em phải hận anh chứ?”
Tưởng Đạc nhìn lúm đồng điếu trong veo trên khóe miệng cô, trông y hệt một đứa trẻ, anh cố chấp nói: “Đừng để ý, nói tóm lại em cứ bằng lòng là được.”
“Ồ, em đồng ý với anh.” Lục U bận rộn với chuyện lễ phục, cũng không hỏi thêm gì nữa, xoay người rời đi.
“Chuyện lễ phục, cần giúp một tay thì nói với anh.”
“Anh thì giúp được gì chứ, anh cũng có phải mẹ đỡ đầu đâu, lẽ nào lại biến ra được cho em một bộ váy xinh đẹp cùng một đôi giày thủy tinh à.”
Anh cười nhạt đáp: “Anh không phải mẹ đỡ đầu, anh là hoàng tử không quan tâm em có giày thủy tinh hay không.”
“Em sắp nôn rồi, thật đấy, anh im đi.”
Lục U xoay người, vẫy vẫy tay, ý bảo anh tự mình giải quyết đi.
Nhìn bóng cô gái nhỏ, Tưởng Đạc cảm thấy nơi đen tối được giấu kín trong lòng bị sương mù dày đặc che lấp không có ánh sáng.
—
Lục U đứng trong phòng là ủi, cau mày nhìn bộ lễ phục nàng tiên cá trước mặt.
Chiếc váy này vốn dĩ là màu nhạt, mang phong cách hồn nhiên, tĩnh lặng và đẹp đẽ, nhưng bây giờ lại dính một vệt màu đen rất lớn.
Mặc kệ Lục U cố gắng lấy bút vẽ viền hoa, cố gắng biến phần lem mực màu đen kia trở thành hình vẽ ra sao, tất cả đều... thất bại.
Chiếc váy dạ hội nàng tiên cá này có màu sắc tối giản, phong cách rất hợp với sự thuần khiết của nhân vật chính, dù cho có thêm bất kỳ đường nét hay màu sắc nào khác vào đều sẽ trở nên rất bất thường.
Lục U ở quầy là ủi ngây người đến khuya, biện pháp nào cô cũng đã nghĩ qua, phương pháp nào cũng đều áp dụng, nhưng hết đường xoay xở.
Bộ lễ phục này, xem như là hoàn toàn hỏng rồi.
Cô ôm lấy chiếc váy, chán nản ngồi xuống mặt sàn lạnh như băng, ngồi im đó nhìn ánh đèn trên đỉnh đầu.
Buổi chiều bố có gọi điện thoại tới, úp úp mở mở chuyện bệnh tình của mẹ đã nặng hơn rất nhiều, bây giờ đã vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Cô hiểu bố mình, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ông sẽ tuyệt đối không gọi cho cô để hỏi tiền thuốc men.