Lục U lập tức chuyển cho ông hai mươi nghìn tệ, bây giờ thẻ của cô  rỗng tuếch .
Hết sạch, còn nợ thêm mười triệu.
Lục U gọi điện thoại cho Thượng Nhàn Thục, báo với chị  chuyện xảy   thuyền, cùng với bộ lễ phục   còn cách nào sửa chữa,  lẽ Lộc Phong lỡ mất lễ hội mua sắm cuối tháng  của ICLO .
“Không  ,   ICLO thì chúng  còn  thể liên lạc với nền tảng khác mà.” Thượng Nhàn Thục   sự nghẹn ngào trong giọng  của Lục U, chị  an ủi: “Em đừng quá để trong lòng, đây chỉ là một thất bại nho nhỏ, một con đường  thể  , đổi đường khác   là , cũng may chúng  cũng   tổn thất lớn gì, chỉ là một cái váy  hội thôi mà.”
“Xin , Thượng phu nhân, thực sự xin .” Lục U càng nghĩ càng đau lòng: “Là em  để ý đến chiếc váy  hội, đáng lẽ em nên  rời khỏi nó nửa bước, nên trông chừng nó.”
“Đừng khó chịu nữa,   em  vốn là cùng em trai  ngoài du lịch, đừng nghĩ những chuyện  nữa, chơi vui vẻ  nhé. Đợi em  , Lộc Phong của chúng   lẽ sẽ bận lắm đấy.”
Sau khi cúp điện thoại, Lục U ngửa đầu lên, cô nhắm mắt , hít thở thật sâu, hồi phục tâm trạng.
Cô , mặc dù Thượng Nhàn Thục an ủi ngược  cô, nhưng thật  trong lòng chị  nhất định cũng  thất vọng.
Thượng Nhàn Thục  đem tất cả tiền tích góp đổ hết  Lộc Phong, hy vọng  thể nhờ  đây  thể  đổi ánh mắt của  nhà chồng đối với chị .
Để  khác thất vọng, phụ sự tín nhiệm của  khác, là một chuyện   đau khổ.
Lục U dùng sức lau  những giọt nước mắt vô dụng  khóe mắt, cô khẽ cắn môi   dậy.
Không thể như  .
Cô  đáp ứng với Thượng Nhàn Thục, nhất định sẽ  để cho tiền vốn của chị  như nước chảy về biển Đông. Cũng đáp ứng với bố ,  lúc hai  còn sống, cô nhất định sẽ  tập đoàn Lục thị sống .
Chỉ cần cô còn sống, còn một  thở, cho dù  trả giá lớn đến , cho dù  dùng đến pháp gì, cô cũng  thực hiện  mục tiêu .
Cô   tiếp tục trải nghiệm sự thất bại và cam chịu như khi còn ở bên Hứa Trầm Chu nữa...
...
Đêm khuya, Tưởng Đạc  thấy tiếng gõ cửa,  mở cửa phòng .
Lục U   mặt , hiếu kỳ   trong phòng, nhỏ giọng hỏi: “Chị với bác  ngủ ?”
“Hai  họ ở phòng trong.” Tưởng Đạc xoa xoa đầu tóc  rối, giải thích: “Anh   thói quen ở cùng  khác.”
“Ồ... thế thì  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-89-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Anh đánh giá cô gái nhỏ ,  nãy cô mặc áo phông trắng cùng với quần jeans, nhưng hiện tại  đổi thành một chiếc váy màu champagne, cổ chữ V khoét  sâu.
Tưởng Đạc tinh mắt cỡ nào chứ, tất nhiên   thấy dụng ý  đơn giản của cô khi  đồ và đến gõ cửa phòng .
“Em  thể   ?” Cô hỏi .
Đáng lý  Tưởng Đạc nên từ chối, nhưng  thể   tuân theo sự khống chế của , lặng lẽ nghiêng  nhường đường để cô  trong.
Lục U cũng  định câu giờ bên ngoài phòng khách, cô  thẳng  phòng ngủ của .
Độ sáng trong phòng  thấp, chỉ mở ngọn đèn ngủ  đầu giường, bên  tủ giường đặt một quyển sách chuyên ngành bằng tiếng Anh  dày.
Lục U cầm sách lên xem,  lẽ là  liên quan đến tâm lý tội phạm.
“Muộn thế    còn  sách ?”
“Muộn thế   em còn để ý tới việc   sách  là ngủ ?”
Lục U gượng , bất đắc dĩ : “Em tới là để nhờ Tưởng ca ca giúp đỡ mà.”
“Nhìn  .”
Ánh mắt  sâu thẳm,  hề kiêng kị mà đánh giá cô: “Em thật sự tới đây... 'nhờ'  giúp đỡ .”
Lục U hạ quyết tâm, cô  xuống giường   : “Có thể kết hôn,  cần chờ nửa năm .”
“Hửm?”
“Không    bác Tưởng   kết hôn thì mới bằng lòng trao quyền điều hành cho  .” Lục U nhún vai, tiếp tục : “Em  thể kết hôn với , để   thể lấy  thực quyền. Đương nhiên, mười triệu nợ  em cũng sẽ trả ,  yên tâm.”
“Cho nên, là tới đây để bàn điều kiện với  ?”
“Em , em   lợi thế để bàn điều kiện với . Anh  thể tìm một  phụ nữ khác, dù  cũng chỉ là một đám cưới giả cho  mà thôi, ai cũng giống .”
Lục U khẽ cắn môi: “Nếu   chọn em, em nhất định sẽ trở thành  hợp tác  nhất của , sẽ   phiền ,   ly hôn lúc nào thì sẽ ly hôn lúc , em sẽ  đòi tiền ,  đòi tình cảm của , em sẽ giữ kín miệng, sẽ  lời , còn  thể  bất cứ chuyện gì.”
Tưởng Đạc cúi đầu  nhạo một lúc như cảm thấy  chút hoang đường: “Lục U...”
“Tưởng ca ca, nể mặt mối quan hệ từ nhỏ của chúng , thử với em  .” Lục U   với ánh mắt trông mong: “Em sẽ  một  vợ , sẽ  khiến  thất vọng .”