Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Anh   , Lục U thật sự   thành ý tới đây tìm  “bàn chuyện  ăn”.
Tưởng Đạc thẳng thắn: “Em  cái gì? Đã đồng ý kết hôn , đừng chỉ nghĩ đến việc kiếm mười triệu trả  chứ.”
“Em  gây dựng  tập đoàn Lục thị.” Lục U thật thà  : “Bệnh của  em  chờ  nữa,  hợp tác cùng em cũng  bỏ hết vốn liếng  Lộc Phong,  thể thua, cũng  thua . Em... em  lấy  buổi triển lãm ngày hội mua sắm của ICLO.”
Cô hao tổn tâm trí  tạo quan hệ với Phó Ân, chụp ảnh cho  ,  thức cả đêm  váy  hội... Tất cả những điều  đều  bằng một câu  vu vơ của Tưởng Đạc.
Gian hàng mà cô cực kỳ khát vọng, lập tức  thể   dễ dàng.
Tưởng Đạc lùi về phía  hai bước, đóng cửa phòng , khóe miệng  nhếch lên:
“Anh thích  em cầu xin thêm  tiếng nữa.”
“Tưởng Đạc, xin .”
“Gọi Tưởng ca ca.”
Anh chậm rãi  tới,   mặt cô, dùng tư thế áp bức mạnh mẽ mà  cô từ  cao.
Lục U  dám ngẩng đầu, ánh mắt  thẳng, chỉ thấy chiếc khóa thắt lưng màu đen của .
Bàn tay ấm áp của  nhẹ nhàng đặt lên gáy cô, dùng giọng trầm thấp gằn từng chữ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-90-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Nói ‘Tưởng ca ca, em xin ’ .”
“Em...”
Một câu Lục U cũng  cách nào  .
Cho tới bây giờ cô  bao giờ nghĩ chính   dùng giọng điệu mềm mỏng như  để khẩn cầu Tưởng Đạc, thanh mai trúc mã từ nhỏ của cô.
Nếu là quá khứ, sự tự tôn và kiêu ngạo của cô sẽ tuyệt đối  cho phép cô  như .  hiện tại...   trong bùn, ngay cả tư cách kiêu ngạo cũng   nữa.
Chỉ  nỗ lực trèo lên, nắm giữ tất cả sợi dây thừng  thể leo lên, leo đến đỉnh cao  chạm tới thì cô mới  thể tìm  chính  một  nữa.
Anh vẫn đang chạm  gò má cô, cô mở to hai mắt,  thắt lưng  đang gần  trong gang tấc, bàn tay nắm chặt.
Toàn  cô run rẩy.
“Đừng miễn cưỡng,   thì bỏ .”
“Em  từng thử qua,  lẽ sẽ   .” Giọng  của cô cũng đang run rẩy.
“Không ,  dạy cho em.”
Giọng  dịu dàng và kiên nhẫn, tựa như khi dạy thêm toán cho cô hồi bé.
Lục U im lặng vài giây, run rẩy vươn tay về phía ...