là  khó  khác, cũng là nhiệm vụ  thể  thành, thế nhưng Lục U    , nếu như    ngáng chân cô thì cô   thể nắm  dự án với ICLO .
Tưởng Đạc   vô sỉ,  từ thủ đoạn, là một đứa con riêng   chào đón,   thứ gì đều  tự  cướp về,  tự  tranh giành, cũng  cảm thấy  gì  hổ thẹn.
 với Lục U,  càng tính toán cô thì cảm giác đau thấu tim thấu phổi càng cắn ngược    .
 nếu    như ,  sẽ cảm thấy giống như năm năm , lúc gần , ngay cả câu trả lời của cô cũng  chờ .
Anh mãi mãi  chờ  lời hồi đáp của cô, bởi vì cô  từng yêu .
Đây mới là nỗi canh cánh lớn nhất trong lòng .
Tưởng Đạc  bưng một ly vang đỏ lên  uống cạn.
“Tam gia,  nên uống ít thôi.”
Tưởng Đạc đặt ly rượu xuống,  về phía Phó Ân, trầm giọng : “Mặc dù hôm nay cô   tới, nhưng   cần nghi ngờ năng lực của cô , bởi vì chiếc váy ...”
Lời còn   xong  thấy xung quanh trở nên yên lặng.
Thậm chí còn  một  phụ nữ hô lên: “Trời ơi.”
Kiểu trang điểm đậm   đây Tưởng Đạc  từng thấy cô , cô lộng lẫy tựa như một bông hoa mẫu đơn đen nở lúc nửa đêm.
Chiếc váy  hội nàng tiên cá dáng dài  đổi thành váy ngắn, phần da thịt trắng nõn  lưng lộ , tôn lên phần xương hồ điệp nhẹ nhàng như  vỗ cánh bay, ở mặt  vẫn là cổ chữ V khoét sâu. Đồng thời, kiểu tóc mái trong sáng cũng   bằng mái tóc màu đen dài thẳng, vô cùng nữ tính.
Suýt chút nữa Tưởng Đạc   nhận  cô,  nhận  cô chính là cô bé ngây thơ từ nhỏ   phía  , luôn miệng gọi “Tưởng ca ca” .
Tối nay, trong bộ trang phục lộng lẫy , Lục U từ nàng tiên cá lột xác thành phù thủy, nguy hiểm mà gợi cảm,  nhịp đập trái tim   đều tạm thời ngừng .
Theo tiếng chuông gõ lúc nửa đêm, tiếng giày cao gót thanh thúy, bước chân ung dung  tới trung tâm sảnh vũ hội, tới  mặt Phó Ân.
Phó Ân  cô thật sâu, dường như   bộ trang phục tối nay của cô  cho sửng sốt, một lát , mới sững sờ hỏi cô: “Tam, tam gia   sai,  thực sự  cần nghi ngờ năng lực của cô.”
Lục U  để ý Tưởng Đạc đang  bên cạnh, thậm chí  thèm  , chỉ  Phó Ân  mỉm : “Vậy    cho tổng giám đốc Phó hai mắt tỏa sáng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-93-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Đâu chỉ hai mắt tỏa sáng,  là   kinh ngạc.” Phó Ân tò mò hỏi: “Cái váy  đó của cô       hỏng ,  bộ  là...”
Lục U lạnh lùng liếc Tưởng Đạc, Tưởng Đạc chột    chỗ khác, ngửa đầu uống cạn ly vang đỏ  tay.
“Vốn dĩ bộ váy   lem một mảng mực  lớn, nên  quyết định nhuộm đen cả bộ,  đó  đổi hình thức của nó.”
Lục U , Phó Ân tìm hiểu cô, từ đó nhận  trình độ và thực lực của cả Lộc Phong,  nên cô giải thích với   vô cùng cặn kẽ, ngay cả khuyết điểm cũng  giấu –
“Chỉ  chiều máy nhuộm nóng trong phòng là ủi  quá chuyên nghiệp, vì  màu sắc   đều, nếu để phòng thiết kế Lộc Phong của chúng   thì còn  thể  hơn.”
“Năm nay cô bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi bốn ạ.”
“Nhỏ  mà   bản lĩnh thế  .” Phó Ân  cô đầy tán thưởng,  : “Đặt tay lên n.g.ự.c  tự hỏi, nếu đổi  là ,  khi quần áo  hư hỏng,  lẽ sẽ buông tay .”
“Xe đến núi ắt  đường,  đến giây phút cuối cùng  tuyệt đối  buông tha.”
Tưởng Đạc  cô,  một câu sâu xa: “Em sẽ  từ bỏ mà hướng về mục tiêu phía , dù cho   bán  bản   cũng  tiếc, đúng ?”
Nghĩ đến chuyện đêm qua, trong lòng Lục U  bùng lên một ngọn lửa  tên, tức giận   –
“Tam gia  đúng , em  nhanh chóng thành công như  đấy,kể cả   bán  bản  . Còn về việc bán cho ai, em  quan tâm.”
Câu “còn về việc bán cho ai, em  quan tâm” cuối cùng của Lục U lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t trái tim Tưởng Đạc.
Có     cũng  ,  đàn ông nào cũng như .
Cho nên trong mấy ngày , cô nhờ  giúp đỡ cũng chỉ bởi vì  xuất hiện đúng lúc mà thôi. Chứ chẳng  vì...  là Tưởng ca ca của cô.
Tiếng thủy tinh vỡ vang lên, ly rượu trong tay Tưởng Đạc    bóp vỡ trong lòng bàn tay, mảnh thủy tinh đ.â.m  tay , m.á.u tươi lập tức rỉ .
Biểu tình  mặt Lục U   đổi, vô thức móc khăn tay trong túi , nhưng  nghĩ, cô  nhét khăn tay .
Người đàn ông ,  đáng để cô quan tâm nữa.