Lục U trừng mắt nhìn Tưởng Đạc, câu nói kia là cô cố tình nói ra để đáp trả lại những lời sỉ nhục đêm qua của anh.
Lục U cắn răng: “Sao thế, tam gia để ý sao? Hay là cảm thấy bị em lợi dụng nên thấy mất mặt?”
Tưởng Đạc cúi đầu, cười tự giễu.
Sao lại không để ý được, những lời đó... sắp cắn nuốt trái tim anh rồi.
“Hiểu rồi.”
Anh nhảy xuống khỏi bàn làm việc, mang theo vài phần men say, nhìn cô từ trên cao: “Mười triệu phải trả đúng hạn, không trả được thì tự vác xác mình đến bồi thường. Nhưng từ nay về sau, Tưởng Đạc anh sẽ không giống một con ch.ó suốt ngày đuổi theo em nữa.”
Nói xong, anh lập tức xoay người rời đi.
Vào khoảnh khắc Lục U còn đang thất thần, bỗng nhiên thân thuyền như gặp phải sóng lên, bất chợt rung lên, trọng tâm Lục U không vững, phía sau lưng bị đập vào bàn làm việc, tay trái bị kim khâu chọc vào.
Một giọt m.á.u đỏ thẫm chảy ra.
Cô đau đến nghiến răng, vội vàng tìm khăn tay lau vết m.á.u trên đầu ngón tay.
Nhưng chưa từng nghĩ, người đàn ông kia lại trầm mặt, sải bước quay lại đây.
Đầu lông mày anh nhíu chặt, không nói gì mà cầm lấy cổ tay cô giơ lên, nhìn qua vết thương trên đầu ngón tay cô, rồi sau đó cúi đầu mút lấy đầu ngón tay.
Lục U cảm nhận được sự co rút đau đớn trên đầu ngón tay bắt đầu được thả lỏng dưới đầu lưỡi ấm áp của anh.
Cô thử rút tay về, nhưng người đàn ông kia lại giữ chặt lấy cổ tay cô, không cho cô cự quậy.
Lục U nhớ lại ngày còn học tiểu học, có một lần chạy bộ trên sân vận động cô không cẩn thận bị ngã, đầu gối bị mài rách da, đau phát khóc.
Tưởng Đạc lập tức kéo cô đến cầu thang, khi ngồi xuống cũng giống như vậy, không để ý đến cát và bùn dính trên miệng vết thương của cô, anh dùng miệng chầm chậm xử lí vết thương cho cô.
Giữa hai người có quá khứ thân thiết như vậy, cho nên Lục U mới tin tưởng anh đến thế, gặp bất cứ chuyện gì không thể giải quyết được, người đầu tiên xuất hiện trong đầu cô luôn là Tưởng Đạc.
Sự ỷ lại vào anh đã được bồi đắp qua từng ngày từng tháng. Bởi vậy vừa rồi cô nói trừ anh ra, ai cũng được... sao có thể chứ.
Chỉ có anh thôi...
Lục U rút tay về, dùng khăn giấy bịt lại miệng vết thương, cúi đầu, vẻ mặt không được tự nhiên.
Tưởng Đạc vừa chốt mấy câu ác liệt, chưa tới một giây đã bị vả mặt, mặt mũi cũng có hơi cứng ngắc, anh xoa xoa mũi: “Em không cần để trong lòng, anh chỉ phản xạ có điều kiện thôi.”
Năm chữ “phản xạ có điều kiện” khiến Lục U cảm thấy buồn cười, nhưng cô lập tức nhịn được, nghiêm mặt lại rồi nói: “Vậy anh nên nhanh chóng từ bỏ loại phản xạ có điều kiện này đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-95-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Đang đây.”
Tưởng Đạc cúi đầu cầm bộ váy của cô lên: “Vũ hội đã kết thúc rồi, còn vá làm gì?”
“Bộ váy này em tốn công tốn sức thiết kế, sau khi vá xong sẽ để người mẫu mặc để chụp ảnh, treo trong cửa hàng làm hình mẫu.”
Anh suy nghĩ một chút, cầm kim lên, chuẩn bị giúp cô luồn chỉ để khâu lại mối nối kia.
Nhưng lại bị Lục U giành lại: “Anh lại muốn phá đấy à.”
Anh cười gằn: “Ừ, một phút không phá em thì cả người anh đều không thoải mái.”
Đúng lúc này, thân thuyền lại rung lắc, Tưởng Đạc lập tức bảo vệ cô trông lồng n.g.ự.c mình, tránh cho cô nghiêng ngả lại ngã.
Tiếng loa thông báo trên thuyền vang lên: “Tàu Nữ Vương đi qua vùng có bão lớn, thân thuyền có chút lay động, mỗi một khoang trên thuyền đều được trang bị khoang an toàn, xin mời các hành khách đi vào khoang an toàn trước, đợi bão tố đi qua.”
Ngay sau đó, thân thuyền lại rung lắc thêm lần nữa, Tưởng Đạc ôm chặt Lục U trong lòng, loạng choạng đưa cô vào khoang an toàn trong phòng là ủi tránh nạn.
Khoang an toàn nào cũng rất chật hẹp, chỉ đứng được từ hai đến ba người. Bốn mặt đều là tường mềm để khi tránh va đập vào thân thuyền sẽ làm hành khách bị thương.
Hai người vừa vào trong khoang an toàn thì ngọn đèn trên đầu đã tắt.
Cúp điện rồi.
Tưởng Đạc đang đứng trước mặt cô, bởi vì không gian chật hẹp, hai người gần như dính chặt vào nhau, mặt cô vừa hay đối diện với lồng n.g.ự.c anh.
Cô thử cử động một chút, kết quả khuỷu tay lại đụng vào phần bụng cứng rắn của anh.
“Đừng lộn xộn.”
Giọng nói trầm thấp, từ tính của anh vang lên bên tai cô, mang theo vài phần ấm áp, khiến vành tai cô ngứa ngứa.
Cô lập tức đứng im.
Trong bóng tối, cô thậm chí có thể nghe được nhịp tim của người đàn ông phía đối diện.
Thân thuyền lại rung lắc dữ dội, mặc dù Lục U đã cố gắng đứng im nhưng vẫn bị đẩy dính lên người anh.
Còn anh đúng là “ai đến cũng không ngại”, ôm chặt cô trong lồng ngực, không để cô nghiêng trái nghiêng phải.
Lục U chỉ có thể nắm lấy góc áo bên hông anh, lúng túng đụng trái đụng phải trong n.g.ự.c anh, cô cúi đầu, nhắm mắt lại, đợi sóng gió qua đi.