Lục U nhìn dáng vẻ nín nhịn của Kiều Tây Oánh, cô đưa cho cô ấy một tờ giấy, nói: “Không sao chứ.”
Kiều Tây Oánh không ngờ Lục U lại là người đầu tiên tới quan tâm mình, nghĩ đến trước đây cô ấy “giậu đổ bìm leo” với tập đoàn Lục thị, sắc mặt Kiều Tây Oánh đỏ bừng, thậm chí không dám nhận lấy tờ giấy Lục U đưa cho: “Không, không sao ạ, cảm ơn Lục tiểu thư đã quan tâm.”
“Cô là nhà tạo mẫu chính của tập đoàn Vãn Chu, phải phụ trách toàn bộ công việc tạo mẫu của tập đoàn Vãn Chu.” Lục U nhìn cô ấy rồi nói: “Tóm lại là không cần tự mình đến đây để làm việc này.”
Kiều Tây Oánh là điển hình của kiểu chỉ có kỹ thuật, không biết ăn nói, khi nói chuyện với Lục U cũng hoang mang luống cuống, ấp a ấp úng: “Bởi vì lần này Lâm tiểu thư đi catwalk, nên... nên rất quan trọng.”
Lục U thấy cô ấy không tự nhiên nên cũng không nhiều lời với cô ấy nữa: “Mau đi sửa váy đi.”
Vẻ mặt Kiều Tây Oánh đau khổ: “Căn bản là hết cách rồi, n.g.ự.c cô ta lớn hơn rất nhiều, trong vòng nửa tiếng tôi không có cách nào để sửa cả, bộ trang phục kia cô ta không mặc được.”
“Chị có thể thử cách này xem, cố định nó bằng vật liệu chịu nhiệt cao, sau đó cho vào tủ sấy, dùng nhiệt độ thích hợp sấy qua một chút, biết đâu sẽ có kết quả bất ngờ. "
Thấy Lục U nói ra biện pháp này, Kiều Tây Oánh kinh ngạc nhìn cô.
Cô ung dung mỉm cười: “Bố em dạy đó.”
Nghe thấy Lục U nhắc tới Lục Vân Hải, Kiều Tây Oánh lại lập tức cảm thấy xấu hổ không thôi. Năm đó, Lục Vân Hải cũng coi như có ơn tri ngộ với cô ấy.
Năm đó, cô ấy tới tập đoàn Lục thị phỏng vấn, bởi vì quá căng thẳng nên không nói được câu nào, hỏi trâu đáp ngựa, khiến không khí tại đó vô cùng lúng túng, rất nhiều người của bộ phận nhân sự đều rối rít lắc đầu, có lẽ sẽ không chọn cô ấy.
Không ngờ, Lục Vân Hải lại xuất hiện ở nơi đó, ông không bảo cô nói thêm gì mà trực tiếp đưa cho cô ấy một bộ quần áo, bảo cô ấy sửa ngay tại chỗ.
Thực hành là việc mà Kiều Tây Oánh am hiểu nhất, cho nên cuối cùng, dựa vào tay nghề của mình, cô ấy đã được làm việc trong tập đoàn Lục thị.
Sau này, cô ấy nhảy việc cũng bởi vì kinh tế trong nhà thực sự rất khó khăn. Nhiều năm qua đi, Kiều Tây Oánh vẫn vì chuyện này mà canh cánh trong lòng, áy náy không cách nào đo đếm.
Lục U thấy cô ấy nghe đến tên bố mình lại ngẩn ra thì nhắc nhở: “Chị chỉ có nửa tiếng thôi đấy, đừng chậm trễ nữa.”
“Tôi... tôi phải đi đây! Cảm ơn Lục tiểu thư.”
Kiều Tây Oánh vội vàng cảm ơn Lục U rồi chạy đi làm việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-99-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Dựa theo cách mà Lục U nói, cuối cùng Lâm Vãn Vãn cũng thuận lợi mặc được bộ váy dài vô cùng tôn dáng kia lên.
Nhưng bởi vì n.g.ự.c quá bó nên Lâm Vãn Vãn luôn cảm thấy không thở được, lúc đi catwalk động tác cứng nhắc, bước đi vô cùng xấu xí, biểu cảm cũng rất mất tự nhiên.
Chân trước vừa bước xuống khỏi sàn diễn, chân sau đã có người tung ra ảnh chưa chỉnh sửa kèm theo lời chê bai, thậm chí còn có blogger tô mồm hô hào –
“Đã từng là hoa đán nổi tiếng của showbiz, bây giờ ngay cả catwalk cũng không biết đi.”
Lâm Vãn Vãn cầm điện thoại di động, tức đến run người.
Cô ta đem hết thảy những chuyện này quy thành lỗi của Kiều Tây Oánh, cho rằng bởi vì Kiều Tây Oánh sửa không tốt nên khi cô ta mặc chiếc váy kia lên sàn diễn mới trở thành trò cười cho thiên hạ.
Kiều Tây Oánh đang đo số đo cho người mẫu khác của tập đoàn Vãn Chu thì Lâm Vãn Vãn nổi giận đi tới, tay giơ lên, không nói lời nào quăng cho Kiều Tây Oánh một cái tát.
Một tiếng giòn giã vang lên.
Toàn bộ người đang đứng trong phòng thay đồ đều nhìn về phía hai người.
Bất ngờ bị đánh, Kiều Tây Oánh c.h.ế.t lặng. Cô ấy không ngờ Lâm Vãn Vãn lại có thể ở trước mặt nhiều người như vậy ra tay đánh người.
Đau rát trên mặt không khó chịu, thứ khó chịu nhất chính là ánh mắt mọi người đang rơi trên người cô ấy.
Cảm giác xấu hổ và nhục nhã... cũng tự nhiên sinh ra.
“Cô... cô dựa vào đâu mà đánh tôi?”
“Cô sửa trang phục cho tôi kiểu gì thế hả?” Lâm Vãn Vãn tức giận nói: “Chật như thế, hại tôi ở trên sàn catwalk làm trò cười cho thiên hạ, có phải cô cố ý không hả!”
Mặt Kiều Tây Oánh đỏ bừng, cắn răng cãi lại: “Rõ ràng là do cô phẫu thuật thẩm mĩ mới khiến số đo trước đây không sử dụng được nữa, lại còn không nói trước, đến khi chuẩn bị diễn lại không mặc được... còn, còn trách tôi. Tôi đã cố gắng tăng số đo để cô có thể miễn cưỡng mặc vừa được rồi, cô lại còn.... đánh tôi!”
Nghe thấy cụm “phẫu thuật thẩm mĩ”, những người xung quanh bắt đầu thầm thì và cười trộm.
Lâm Vãn Vãn giận điên người, giơ tay lên chuẩn bị tát thêm một cái nữa, nhưng lần này, cổ tay cô ta lại bị người ta tóm được.