Bàn Nha Nhi chút mờ mịt, ngơ ngác ngẩng đầu về phía , Lý Đại Bảo vẫn đầu cứ thế tiếp.
Nàng là con gái duy nhất trong nhà, từ nhỏ phụ mẫu yêu thương chiều chuộng, nhà từng với nàng nửa câu nặng lời, chịu những ấm ức . Chỉ vì trong lòng thích Lý Đại Bảo, nên hai ngày gả cho dù thỉnh thoảng cho nàng sắc mặt khó coi, nàng cũng để bụng, trong lòng vẫn vui vẻ, chỉ là lúc nàng sấp đất bóng lưng Lý Đại Bảo, chỉ thấy thảm thương đáng thương vô cùng, nỗi tủi trong lòng chợt dâng lên.
Lý Đại Bảo thấy phía theo kịp, đầu , chỉ thấy tức phụ của sấp đường ở phía xa, dáng vẻ chút buồn , tùy tiện : "Ngươi đó gì hả!"
Mỗi bước mỗi xa
Bàn Nha Nhi giọng điệu của Lý Đại Bảo hề quan tâm nàng ngã đau , nỗi tủi trong lòng thêm mấy phần, mũi chút cay cay.
Lý Đại Bảo thấy nàng vẫn đất dậy, nghĩ bụng chắc nàng ngã nặng thật , khỏi mềm lòng, trở kéo nàng dậy.
Bàn Nha Nhi thấy Lý Đại Bảo đến đỡ , trong lòng dễ chịu hơn, bĩu môi tủi , giống như một bé gái nũng, chờ tướng công với nàng vài câu quan tâm, thậm chí chỉ cần ân cần phủi đất nàng.
Lý Đại Bảo thấy nàng thương, liền tùy tiện : "Ngươi ngươi ngốc , đường bằng phẳng như cũng ngã ."
Bàn Nha Nhi xong trong lòng sinh ấm ức, khỏi mang theo ý : "Chàng nhanh quá, theo kịp."
Lý Đại Bảo tùy tiện đáp trả: "Ai bảo ngươi béo như , cả thịt, chậm chạp..."
Bàn Nha Nhi bĩu môi, nước mắt cuối cùng cũng trào .
Lý Đại Bảo : "Ngươi cái gì chứ, ngã hỏng, chẳng qua ngã một cái thôi mà, gì mà quý giá thế."
Bàn Nha Nhi nước mắt lưng tròng lớn tiếng : "Đã hôm nay mắng , giữ lời!"
Lý Đại Bảo : "Ta mắng ngươi chỗ nào?"
Bàn Nha Nhi : "Chàng mắng , cả thịt... hu hu..."
Lý Đại Bảo ngẩn , chút buồn , chỉ : "Ta cái mà là mắng ? Ta ngươi cả thịt đúng , ngươi xem ngươi cả thịt !"
Bàn Nha Nhi nghẹn nên lời, mặt đỏ bừng, xổm đất càng thêm ấm ức hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-vo-chong-tre/chuong-5.html.]
Lý Đại Bảo ngờ một câu tùy tiện của khiến nàng thành như , khỏi chút luống cuống, vội : "Sao ngươi thích thế, ngươi cái gì mà ngươi , ngươi lên cho , đừng nữa!"
Bàn Nha Nhi , nhưng Lý Đại Bảo càng lớn tiếng với nàng như , nàng càng cảm thấy tủi , nàng ngừng dùng tay lau mắt, nước mắt càng lau càng nhiều.
Lý Đại Bảo chỉ cảm thấy nàng cố ý, nàng đến phiền lòng luống cuống, chỉ : "Ngươi còn nữa đúng ! Vậy ngươi cứ ở đây , thèm để ý đến ngươi nữa! Khóc , ngươi thích bao lâu thì cứ !" Nói xong ném đồ trong tay sang một bên, nhấc chân bước .
Bàn Nha Nhi thấy Lý Đại Bảo bỏ nàng , trong lòng càng khó chịu hơn, một xổm bên đường nức nở hồi lâu mới dần dần ngừng nước mắt, chỉ về hướng Lý Đại Bảo biến mất mà uất ức thúc thít.
Hắn sẽ thật sự , về tới nhà mà, sẽ thật sự bỏ mặc nàng chứ, sẽ thật sự về mẫu gia* với nàng chứ...
*mẫu gia: nhà
Bàn Nha Nhi hoảng hốt mất chủ ý, cũng nên đuổi theo là tự về mẫu gia, chỉ ôm đồ một cô đơn bên đường.
Nàng vươn cổ con đường qua, chỉ mong hết giận sẽ tìm nàng, đợi hồi lâu, chỉ thấy từ xa một chiếc xe ngựa rẽ , , nàng chút thất vọng nhỏ. Đợi xe ngựa đến gần, nàng nhận đánh xe là ca ca của nhị tẩu nàng, còn kịp nghĩ nhiều, xe ngựa dừng mặt nàng.
Người đánh xe là Trịnh lão đại nhiệt tình ở xe chào hỏi nàng: "Đây là Bàn Nha Nhi , một ở đây?"
Bàn Nha Nhi ngượng ngùng kéo kéo khóe miệng, yếu ớt : "Ta... đợi tướng công ..."
Trịnh lão đại : "Ồ, đúng , ngươi mùng tám thành , hôm nay về lạy mặt. Vừa , tử là nhị tẩu ngươi thai , mẫu gia đưa ít đồ đến cho . Hai ngươi cũng đừng bộ nữa, tiện đường đưa hai ngươi một đoạn... Ơ? Tướng công ngươi ?"
Bàn Nha Nhi hoảng hốt, nghĩ nghĩ đáp: "Hắn... mót, rừng giải quyết ... một lúc nữa mới xong, cứ ..."
Trịnh lão đại sảng khoái : "Khụ, mất bao lâu , cũng xa, gặp hai ngươi ở đây , thể bỏ mặc hai ngươi . Đừng khách sáo với , nào, đưa đồ cho ..." Vừa xuống xe cầm lấy đồ trong tay Bàn Nha Nhi đặt lên xe.
Bàn Nha Nhi thật sự lý do gì để từ chối, chỉ ngừng : "Không cần... thật sự cần... cần phiền đến ..."
Trịnh lão đại nguyên do, chỉ nhiệt tình bảo nàng đừng khách sáo. Hai đợi bên đường hồi lâu cũng thấy bóng dáng Lý Đại Bảo , Trịnh lão đại : "Lâu như , chẳng lẽ ăn thứ gì đó sạch sẽ, tiêu chảy nhỉ... cần qua xem ..."
Đi mà xem chứ, xem như thế nào, nàng còn , lẽ về nhà ... bây giờ...