Bàn Nha Nhi gả Lý gia hơn một tháng, dần hòa nhập cuộc sống của Lý gia. Công bà đối xử với nàng đều , ông công tuy tính tình nóng nảy, nhưng bao giờ khó nàng, bà mẫu là hiền hòa nhân hậu, chỉ Lý Đại Bảo vẫn thỉnh thoảng mắng mỏ nàng.
sống chung hơn một tháng, nàng cũng coi như hiểu phần nào tính khí của , đôi khi tuy chuyện lạnh nhạt với nàng, nhưng nào cũng thật sự tức giận. Nàng nghĩ chỉ cần những lời nàng đều nhớ, theo lời mà sửa đổi, sớm muộn gì cũng sẽ khiến tìm , đến lúc đó sẽ thích nàng.
Đối với sự cố ý lấy lòng của Bàn Nha Nhi, Lý Đại Bảo cũng là cảm động, nhưng chính là nhịn tính tình, kiềm chế nổi cơn giận.
Đặc biệt là mỗi khi phụ nhắc đến chuyện Trương gia hủy hôn bảo cố gắng đừng để thua kém mặt mũi, những ấm ức oán giận tích tụ trong lòng khơi dậy, về đến phòng liền nhịn tìm cớ mắng Bàn Nha Nhi một trận để xả giận.
Sau đó cũng thấy áy náy, cảm thấy nàng vô cớ trở thành bao cát trút giận của thì thật vô tội, nhưng vẫn nhịn nổi nóng với nàng.
Lý Đại Bảo nghĩ, lẽ phu thê chính là như , phụ cũng luôn lớn tiếng quát mắng mẫu . Còn mấy của bây giờ cũng đều cưới tức phụ, lúc ở cùng cũng đều mắng đến tức phụ lời răm rắp. Nghĩ như , chút yên lòng thoải mái.
Hôm đó, Lý Đại Bảo cùng mấy bạn tụ tập uống rượu, đều là những tiểu tử mười sáu mười bảy tuổi mới thành , từng đều vỗ ngực, toe toét miệng mặt tức phụ oai phong thế nào, bảo hướng đông dám hướng tây, bảo đuổi chó dám đánh gà.
Mọi đang chuyện vui vẻ, một lớn tuổi hơn vài tuổi, tên là Bao Kim Lộc chậc chậc lưỡi : "Mấy đứa vô tích sự các ngươi, một câu tức phụ dài hai câu tức phụ ngắn, chỉ cần các ngươi thường xuyên nhắc đến là là nam nhân gì , bây giờ lắm, về nhà chừng nâng niu tức phụ lên tận trời chứ!"
Lời dứt, chọc ha ha, nhếch mép để ý, còn mặt đỏ lộ vẻ ngượng ngùng.
Bao Kim Lộc : "Mấy đứa các ngươi mới nếm mùi vị nữ nhân, cũng khó trách cả ngày rời tức phụ , lát nữa ca ca dẫn các ngươi khai trai, nếm chút của lạ, đến lúc đó các ngươi mới cái thú vị trong đó!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-vo-chong-tre/chuong-7.html.]
Mọi khỏi vây hỏi han, Bao Kim Lộc với ánh mắt mờ ám lướt qua , bộ dạng thôi vẻ bí mật, đợi khi khơi gợi hứng thú của , mấy ngươi một câu một câu cầu xin , mới hắc hắc , bảo chờ, tự về nhà lấy một thứ, thấy, là một cuốn sách rách nát bẩn thỉu nhăn nhúm.
Có lập tức trêu chọc: "Ôi chao, Kim Lộc ca, còn chữ nữa ."
Bao Kim Lộc để ý đến sự chế giễu của , giả bộ nhổ nước bọt ngón tay, vẻ sách lật trang sách, lắc đầu : "Các ngươi hiểu cái gì, học như bọn thường 'trong sách vàng, trong sách mỹ nhân', hôm nay ca ca sẽ cho các ngươi mở rộng tầm mắt."
Mọi vây xem, chỉ thấy trang sách chữ nào, là hình vẽ, trợn tròn mắt, chỉ thấy hình vẽ là những hình nhỏ bé trần truồng quấn lấy , hóa là một quyển đông cung đồ.
"Cho xem, cho xem với." Mọi ngươi tranh giành, : "Kim Lộc ca, lấy cái ở , mua ở trấn ? Chắc đắt lắm nhỉ."
Bao Kim Lộc đắc ý : "Đồ mà ca ca ngươi còn cần bỏ tiền mua ? Người tình tặng đó! Cứ nhét đũng quần , nhận còn ."
Mọi xong một trận đùa:
Mỗi bước mỗi xa
Có : "Huynh dám tình, sợ tẩu tử đánh với ?"
Có : "Người tình tặng cái gì, chẳng lẽ do ăn tệ quá, cho cái để học hỏi đấy."
Có : "Chỉ mới tình ? Cũng đừng là Trần quả phụ đấy nhé."