Bé cưỡi xe trở  phòng khách,  đầu liếc  bếp một cái,  xuống xe,  bên bàn , bụng phệ tì  mép bàn, từ trong chậu vớ  một cây rau cải, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Con chỉ nhặt mấy cây thôi.”
Thu Trầm  thấy tiếng lẩm bẩm, mở mắt , liền thấy đứa nhóc dùng tay nhéo một cây rau, chu môi, nghiêm túc bứt hết lá cải xuống.
"Con đang  gì ?" Anh hỏi.
Bé  đầu, liếc sang một bên, trợn mắt   một cái,   bình tĩnh tiếp tục nhặt rau: “Con đang giúp ba nhặt rau.”
Thu Trầm: “Không   như .”
Anh cúi , kéo chậu rau  gần , cầm một cây rau , bắt đầu cầm tay chỉ việc.
“Lá vàng úa   vứt .”
“Còn chỗ  nữa, thấy ? Cái cọng  già lắm,  xé lớp vỏ ngoài .”
Bé liền cúi đầu, nghiêm túc chu môi, mân mê ngón tay, giống như  dạy, xé lớp vỏ cứng bên ngoài.
" , chính là như ." Thu Trầm .
Hai  cháu một  dạy một  học, bất tri bất giác  nhặt xong một chậu rau.
Thu Trầm tự  bưng bát rau  nhặt  bếp, đưa cho Chung Cẩn: “Cậu  con bé   .”
Ý là, Chung Cẩn bảo Tiểu Đồng   nghịch rau, nhưng bé vẫn nghịch.
Thu Trầm đây là đang báo thù chuyện  đó Chung Cẩn  con bé  yêu quý , nên   lời .
Chung Cẩn thản nhiên  một tiếng, nhận lấy rau: “Con bé   lời, nhưng  thì    lời.”
Thu Trầm: “...”
Chung Cẩn  xào rau  trêu : “Rau nhặt  tệ,  sạch sẽ đấy chứ.”
Thu Trầm: "..." Mình    thằng nhóc  chơi xỏ  ?
Ăn trưa xong, Chung Cẩn  về đồn. Tiểu Đồng bám chặt lấy chân : “Con cũng  , con   ở nhà với  .”
Chung Cẩn bế con bé xuống: “Điều hòa ở đồn hỏng , con qua đó sẽ  ốm đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-186.html.]
Bé  buồn bã  tới, dùng cái đầu tròn vo tấn công Chung Cẩn.
Anh giơ tay ấn lên đỉnh đầu con bé, nó  thể tiếp cận, chỉ  thể khua tay ngắn, miệng phát  tiếng ê a giận dữ.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
"Nói tạm biệt ba  con." Anh buông đầu bé .
Đứa trẻ  tuy lì lợm, nhưng    sắc mặt. Nó  thể phân biệt  lúc nào  thể  nũng, lúc nào cần  lời.
Ví dụ như bây giờ, Chung Cẩn đang vội  , nó liền  thể tiếp tục quấy rối.
Bé  thẳng , tay nắm vạt áo, buồn bã : “Ba về sớm nha, bai bai.”
Bé  đầu  sofa, thấy Thu Trầm đang lấy  một bộ đồ chơi nhỏ, bày   bàn .
Bé   thu hút, lê đôi chân ngắn đến phòng khách, tay chống lên bàn : “Cậu ơi, đây là cái gì ạ?”
Thu Trầm mở một chiếc hộp  cổ xưa, múc  một muỗng  khô, bỏ  ấm tử sa nhỏ.
“Đây là  cụ.”
Bé tò mò hỏi: “Trà cụ để  gì ạ?”
“Trà cụ đương nhiên là để pha .”
“Con  chơi.”
Thu Trầm đổ nước sôi  ấm, lắc vài cái  đổ nước tráng   một chiếc chén sứ trắng lớn.
Thấy   để ý đến , con bé  lặp : “Cậu ơi, con cũng  chơi.”
Anh xua tay: “Chơi gà con của con , cái    đồ chơi.”
Bé vẫn  từ bỏ: “Cậu ơi, con và  là đôi bạn  nhất.”
"À." Thu Trầm hừ một tiếng: “Con   với ba con,  là ' ' đấy,   hết .”
Bé  bên bàn , im lặng  một lát, nghĩ thầm,   cho chạm, chắc chắn là đồ .
Con bé đột nhiên vươn tay bưng chiếc chén sứ lớn đựng nước tráng  lên, cúi đầu định uống.
Thu Trầm hoảng hốt, nhanh tay giật lấy chén .
Nước  còn nóng, giọng  cũng vô thức nghiêm khắc hơn.