Lâm Chiêu Chiêu định  gặp quản lý cửa hàng do nàng  tên,  đó  ngoài thành xem ruộng.
Ngày xưa, cha nàng – Lâm Thượng – nhờ lập công lớn mà  ban thưởng nhiều. Ông  tiêu xài mà đem hết tiền mua ruộng, cho thuê lấy lời.
Lúc đầu ruộng đất do một  em họ trong tộc trông coi. Ông   tự ý bán ruộng, mua thêm cửa hàng, kết quả  ăn lỗ vốn, đến lúc trả  thì chẳng còn bao nhiêu.
Lâm Chiêu Chiêu liền chỉnh đốn  sản nghiệp, chỉ giữ sáu cửa hàng trong  mười hai cái, cũng coi như  chút vốn riêng. Nàng thuê  khác quản lý, đặt  quy tắc rõ ràng, thưởng phạt phân minh. Nhờ  mà các chưởng quỹ dần dần trung thành.
Từ  khi xuất giá, nàng chỉ liên lạc qua thư, hoặc nhờ Quy Nhạn  mặt,  lâu  gặp mặt họ.
Lúc , tại một căn nhà ở ngõ Vĩnh An, nàng   ghế khắc hoa hải đường, mặc áo khoác màu thu hương, váy thêu bách điệp vàng nghệ, tay lật sổ sách, ánh mắt chăm chú. Sáu chưởng quỹ  lượt  báo cáo.
Lâm Chiêu Chiêu  nhiều hỏi ít, nhưng mỗi  mở miệng đều  thẳng  trọng tâm, khiến ai cũng hồi hộp.
Đến trưa, nàng nhấc chén , nhẹ nhàng gạt bọt ,  :
“Ba năm nay   trực tiếp quản lý, các vị vất vả .”
Mấy chưởng quỹ đồng loạt cúi đầu:
“Không vất vả.”
Nàng chỉ  đôi câu  định thưởng. Người   thì mừng rỡ,     hồn thì lo lắng.  cuối cùng nàng cũng  phạt ai, ngược  khiến ai nấy thêm kính phục.
Chờ nàng rời , đám chưởng quỹ mới dám thở phào.
Một chưởng quỹ trẻ mới  nghề  lâu, ngạc nhiên hỏi:
“Sao ai cũng hồi hộp ? Ta thấy đông gia hiền hòa,  còn trẻ .”
Một lão chưởng quỹ đáp:
“Cậu  , mấy năm  biểu thúc nàng định chiếm đoạt gia sản cha nàng để . Khi  nàng mới mười bốn, mười lăm tuổi thôi.”
Người trẻ tuổi: “Mà vẫn giành   ?”
“ . Nàng giả bộ   gì, để   tưởng dễ bắt nạt. Đến lúc chín muồi, nàng mang theo ấn tín  quan phủ kiện luôn, chứng cứ đầy đủ, khiến bên  trở tay  kịp.”
Một  khác tiếp lời:
“Sau đó, vị thúc thúc   ăn mày bám theo suốt tháng, miệng hô ‘Lâm Thường là kẻ tiểu nhân’,  náo loạn cả khu. Ai cũng nghĩ là do Lâm Chiêu Chiêu sai khiến, nhưng  tìm  chứng cứ.”
Người trẻ tuổi bái phục:
“Đông gia lợi hại thật.”
Y bỗng nghĩ:    nhất là nên  ăn tử tế, đừng mong lừa  vị .
Rời khỏi ngõ Vĩnh An, xe ngựa chạy  cửa thành phía nam thì  dừng . Quy Nhạn vén rèm thấy quan binh đang kiểm tra từng xe.
Đến lượt , Lâm Chiêu Chiêu xuống xe. Quan binh kiểm tra kỹ,  cho qua.
Vừa định  tiếp, thì  tiếng gọi phía :
“Khoan !”
Quy Nhạn vén rèm  thấy một nam nhân mặc giáp trụ đang chạy đến – chính là Võ Bình Lưu,  từng hộ tống hai  xuống núi.
Lâm Chiêu Chiêu chào: “Võ tướng quân.”
Y  hì hì:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-11-gap-lai-lenh-tu-tuong-quan.html.]
“Thì  là phu nhân! Xa xa   thấy quen mắt. Phu nhân   ?”
Câu hỏi  phần  tiện.
Quy Nhạn đáp :
“Bọn  định tới Kinh Chu xem đất, thăm hỏi tá điền.”
Võ Bình Lưu gãi mũi, nghiêm mặt:
“Sáng nay  đào phạm trốn thoát, khả năng chạy về hướng . Các binh lính đang truy bắt. E là  an ...  là phu nhân dời ngày khác thì hơn.”
Quy Nhạn hoảng sợ,  sang Lâm Chiêu Chiêu.
Lâm Chiêu Chiêu gật đầu:
“Được, hôm khác  .”
Võ Bình Lưu thở phào, cảm ơn rối rít.
Lâm Chiêu Chiêu còn :
“Đa tạ Võ tướng quân  báo tin.”
Y gãi má, ngượng ngùng:
“Không  gì,    đây.”
Trước khi rèm xe khép , Lâm Chiêu Chiêu vô tình  thấy một nam tử cưỡi ngựa, dáng  thẳng tắp, đang  chuyện với cấm quân. Dù cách  xa, nàng vẫn nhận  — là Bùi Thiệu.
Hắn ở  cũng dễ nổi bật như , cứ như một ngôi  sáng trong đám đông.
Quy Nhạn thì thầm:
“Sao đào phạm  trốn  ngoài ...”
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện,..v..v.. là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Lâm Chiêu Chiêu thu hồi ánh mắt,   gì.
Về đến Vu Tự Uyển, nàng  chữ một lúc. Đến giờ Dậu, Mãn Sương mang cơm lên. Chủ tớ ba   câu nệ,  quanh bàn tròn cùng ăn.
Trên bàn  món cá tuyết hấp. Mãn Sương bắt chước cách nấu ở Hồng Duyệt tửu lâu, nhưng hương vị vẫn  tròn.
Có gì đó  đúng…
Mãn Sương  ăn cá  nhớ món ở Hồng Duyệt tửu lâu, mặt nhăn nhó, trông chẳng vui vẻ gì.
Chuyện  qua  mà cô vẫn  thôi than vãn, Quy Nhạn liếc một cái, :
“Ngon mà, đầu bếp Mãn Sương thì việc gì  chẳng .”
Lâm Chiêu Chiêu cũng nể mặt, gắp cá mấy   gật đầu khen ngon, khiến Mãn Sương vui lên  chút.
Ăn xong, Lâm Chiêu Chiêu rửa mặt,  như  ngày, đến giờ thì  nghỉ. Quy Nhạn cẩn thận buông màn, đắp  chăn cho nàng  thổi tắt nến.
Vu Tự Uyển  thích canh đêm, nên trong phòng chẳng còn ánh sáng.
Có lẽ vì ban ngày  ngoài bận rộn, Lâm Chiêu Chiêu thấy buồn ngủ sớm,  mấy chốc   .
Không rõ qua bao lâu, nàng cảm giác ai đó lay lay . Mí mắt nặng trĩu  mở  , chỉ  tiếng Quy Nhạn lúc gần lúc xa:
“Tam phu nhân mau dậy, cháy !”
Lâm Chiêu Chiêu lập tức mở mắt, quả nhiên bên ngoài mùi khói nồng nặc, Vu Tự Uyển  gây họa, đốt cháy phòng nữa !