Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 17: Lưỡng tình tương duyệt - Chúng ta hiện tại và tương lai
Cập nhật lúc: 2025-07-20 12:27:30
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu tình còn sâu, nhất thiết ngày nào cũng kề bên.
Hồi còn nhỏ, vì nhầm tên, Bùi Thiệu tưởng nàng tên là Lâm Triều. Sau chút việc xảy , cho rằng nàng tên là Lâm Mộ.
“Lâm Mộ” – là tên riêng, chỉ hai họ .
Khi xưa, trời xanh gợn mây, thiếu niên cưỡi ngựa, áo trắng tung bay, mắt sáng như , từng gọi nàng là A Mộ. Cũng từng đêm trăng thanh, khẽ vén tóc nàng, dịu dàng gọi một tiếng A Mộ.
A Mộ, A Mộ.
Thiếu niên năm nào, vẫn còn sống trong ký ức nàng, cũng sống trong khoảnh khắc .
Tới tận lúc , Lâm Chiêu Chiêu mới hiểu: chuyện cũ cứ trôi qua là hết, nó tự mờ nhạt, tự biến mất, mà lặng lẽ tan xương máu, thở, ánh mắt nàng.
Vì , mộng mới thường mang theo chuyện cũ. Nàng từng mong trong ánh mắt Bùi Thiệu, tìm hình bóng năm xưa. tìm thấy, nên mới chênh vênh.
Năm tháng ngoài việc quên, cũng khiến điều lắng đọng .
Lỗ tai nàng áp n.g.ự.c , nhịp tim mạnh mẽ.
Khoảnh khắc yên lặng khiến ràng buộc dường như đều tan . Cứ như thể, bọn họ từng rời Tây Bắc, khi còn vô ưu vô lo, còn thuần khiết, còn rực rỡ.
Thế nhưng, một điều ai cũng nhận: ngày cũ thể về.
Chỉ một câu thôi, cũng đủ xua tan tất cả mộng . Lâm Chiêu Chiêu khẽ hít một ngực, giọng nàng nhẹ như gió thoảng, nhưng từng chữ một đều rõ ràng:
“Bùi Thiệu, chuyện đó… là mộng.”
Như tiếng dây đàn đột nhiên bật mạnh, vang lên cao vút, chấn động khắp tai.
Bùi Thiệu cứng .
Chỉ chốc lát , buông nàng , lùi hai bước. Say rượu khiến xúc động, nhưng vẫn tỉnh táo.
Hắn nhắm mắt, giọng trầm thấp mang theo mũi rượu: “A, mộng.”
Nàng cúi đầu, nhặt hai chiếc áo khoác rơi xuống, chậm rãi sửa y phục. Rồi khẽ : “Ừ, đổi phòng. Ngươi nghỉ sớm .”
Dứt lời, nàng bước về phía cửa.
Mở cánh cửa , chuyện đêm nay cũng sẽ chôn xuống lớp bụi. Hắn vẫn là Quốc công gia, còn nàng, là Tam phu nhân goá chồng của Dương phủ.
ngay lúc tay nàng đặt lên then cửa, một bàn tay to lớn đột ngột ấn xuống, ngăn nàng .
Hắn lưng nàng, thở ấm áp áp bên tai nàng.
Nghe nghiến răng từng chữ: “Lâm. Chiêu. Chiêu.”
Ngón tay nàng khẽ run, mí mắt rung lên, giọng nhẹ nhàng bình thản: “ . Bùi Thiệu, ngươi sai. Xưa nay chẳng chọn đúng nào.”
Tay trắng bệch.
“Ta vì lựa chọn của mà trả giá đủ . Chuyện vướng Đông cung, chuyện suýt mất mạng… đều là hậu quả của gả cho Dương Tam gia.”
Bùi Thiệu chợt siết tay thành quyền.
Thấy lửa giận của dâng lên, Lâm Chiêu Chiêu khẽ : “Nếu ngươi thấy chuyện đều vô nghĩa, giờ ngươi gì ở đây? Bùi Thiệu, ngươi vốn thông minh, cần gì cố chấp những chuyện từng bỏ lỡ?”
Nàng tiếp: “Hơn nữa, ngươi từng , sẽ gặp nữa. Vĩnh viễn… lẽ nào chỉ là vài hôm ?”
Nàng ngoảnh , nhưng phía , tay buông xuống. Bên tai nàng chỉ còn làn gió nhẹ.
Qua khe cửa, nàng ngoài. Ánh đèn lồng đỏ hắt qua màn trướng, lờ mờ.
Ánh mắt nàng mờ .
Đủ , nên buông tay . Nàng chỉ là đến sớm một chút trong đời , để một bóng hình, một mối vương vấn. Còn nếu chẳng rõ lòng , thì để nàng là chấm dứt.
Chính lời , năm xưa Bùi Thiệu cũng từng .
Nàng khẽ nhếch môi.
Ngay lúc nàng định mở cửa, giọng vang lên lưng, trầm thấp như giọt mưa đầu xuân rơi xuống mái hiên:
“A Mộ, nàng rõ… những lời đó, đều là vì giận quá mà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-17-luong-tinh-tuong-duyet-chung-ta-hien-tai-va-tuong-lai.html.]
Nàng sững .
Rồi bỗng, xoay nàng , đối diện cùng , cách gần đến mức thể rõ thở. Vành mắt đỏ hoe, ánh mắt sáng rực như , nhưng nặng nề như chứa cả trời u uẩn.
Nàng tròn mắt , vẻ mặt ngỡ ngàng.
Bùi Thiệu đặt hai tay lên vai nàng, giọng trầm xuống một chút:
“Ba năm . Nếu Bắc Ninh Bá phủ gặp chuyện, nếu khéo Thánh thượng sai , e là nàng cũng chủ động tìm .”
Hắn cam lòng quên như thế.
Vì , bỗng nhận , nếu cơ hội do trời đất đời đưa tới, giữa hai e rằng khó đường .
Hắn siết vai nàng chặt hơn, sợ nàng rút lui.
“Cho nên, khi nàng đến tìm , mừng giận.”
“Ta thấy như xé đôi. Một nửa tha thứ, lấy Dương Tiêu ép nàng, bắt nàng thuận theo; nửa còn thì , ba năm , thôi thì hòa cho yên, dù chịu thiệt một chút cũng chẳng , chẳng lẽ còn chờ thêm ba năm nữa?”
, chẳng lời nào trong hai ý đó thật lòng theo.
Trong lòng rối như tơ vò — vui, giận, thương, tiếc.
Bao nhiêu cay đắng ngọt bùi đời, Phật dạy: yêu mà gần, ghét mà chẳng xa, cầu chẳng , oán biệt ly — đều nếm đủ.
Lâm Chiêu Chiêu ngờ sẽ những lời , đáy mắt khẽ động.
Nàng vô thức mím nhẹ môi, tay cầm lấy vạt áo.
Bùi Thiệu tiếp:
“Mấy năm nay, mỗi đêm mất ngủ, đều vác đao đến Bắc Ninh Bá phủ mà đón nàng về... nàng từng , đao của , để hướng về nhà, mà là hướng về kẻ địch Đột Quyết.”
“Mỗi nhớ lời , liền cách nào bước chân tới Bá phủ.”
Lâm Chiêu Chiêu khẽ siết lấy mép áo trong tay.
“A Mộ…” Bùi Thiệu nghiêng , mắt sáng lên, thẳng nàng:
“Ta nàng đang do dự điều gì. những lời , để chuộc điều qua, mà là vì hôm nay, và cả về .”
Hắn nhấn mạnh:
“Là hôm nay của chúng . Và ngày mai của chúng .”
Ý tứ rõ ràng còn giấu giếm.
Bùi Thiệu xưa nay là giữ lời, hoặc mở miệng, còn nếu , sẽ dối trá nửa câu.
Thế nhưng đúng lúc , ánh mắt Lâm Chiêu Chiêu khẽ tránh .
Chỉ một khắc ngắn ngủi thôi, m.á.u trong Bùi Thiệu như đông . Hắn cảm thấy trái tim ngừng đập. Cả chợt lạnh lẽo, cứng đờ nhúc nhích .
Tia sáng trong mắt vụt tắt ngay tức khắc, còn gì giữ .
Chậm rãi, buông lỏng hai tay.
Hắn hiểu, trong mắt nàng, e rằng chỉ là một nỗi phiền muộn.
Bùi Thiệu , nhưng khoé môi nhúc nhích nổi. Ngay cả một nụ lấy lệ cũng . Những gì từng dùng để ứng đối trăm quan trong triều, lúc đều vô dụng mặt nàng.
Tay từ từ rũ xuống.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Vậy thì... thôi .
ngay khoảnh khắc , đầu ngón tay một bàn tay nhỏ lạnh buốt nắm lấy.
Hắn ngẩng đầu . Là Lâm Chiêu Chiêu.
Nàng vươn tay, chủ động giữ lấy .
Ngay giây phút đôi mắt mở lớn, nàng chậm rãi bước qua ranh giới mờ nhạt giữa hai .
Rồi khẽ nhón chân lên.