Đêm xuân, côn trùng kêu râm ran. Trời  trăng, trong phòng chỉ  một ngọn đèn leo lét, sáng như hạt đậu. Mùi hoa quế nhẹ nhàng thoảng qua. Lâm Chiêu Chiêu   giường, nhắm mắt , dáng như  ngủ.
Quy Nhạn nhẹ tay đắp  chăn, sửa sang y phục cho nàng. Lúc cất vòng tay vàng mà Tam phu nhân tháo xuống, cô phát hiện vòng  móp méo, khó mà đeo  .
Bảo   cổ tay Tam phu nhân chỉ buộc một sợi ruy băng, che  vết sẹo.
Tối nay, Bùi công gia  trở về ăn cơm, nhưng   bao lâu  cau mày rời . Quy Nhạn cất kỹ vòng tay,   gì, chỉ khẽ thở dài.
Trong Tuyết Tịnh Đường, chỉ còn  một  Lâm Chiêu Chiêu. Nàng trở , kỳ thực  hề ngủ . Vừa nhớ  cảnh tượng khi , trong n.g.ự.c liền co thắt, thở   .
Giữa đêm tối, nỗi tuyệt vọng như trào lên.
Dao cắt qua cổ tay, m.á.u nóng phun , từng giọt từng giọt chảy khỏi  thể, tay chân nàng dần lạnh ngắt...
Mỗi   thấy vết sẹo , nàng như chia  hai  – một Lâm Chiêu Chiêu mười chín tuổi, và một Lâm Chiêu Chiêu năm mười sáu tuổi khi xưa.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện,..v..v.. là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Nàng  thấy chính  khi đó,  khi vết thương lành ,  một  nữa tự tay rạch , để mặc m.á.u tươi nhỏ xuống.
Ký ức cũ như dòng m.á.u , dường như  bao giờ dứt.
Năm nàng mười ba, Bùi Thiệu    tuần biên. Hai   giận , nay mới  lành. Trong một ngõ sâu,  ôm nàng, khẽ hôn lên tóc mai.
Ra khỏi ngõ tối, nàng thấy Lâm Thượng  chờ ở đầu đường.
Ánh mắt cha  kinh hãi  đau lòng. Ông : “Chiêu Chiêu, con chọn ai cũng , riêng Bùi Thiệu thì .”
Khi , Lâm Chiêu Chiêu  hề sợ. Nàng ngẩng đầu, mỉm  đắc thắng: “Cha, lời   với con cũng vô ích. Cha   với Bùi Thiệu , nếu  đồng ý, con tự khắc lui.”
Nàng nghĩ, Lâm Thượng sẽ  dám .
 nào ngờ, Bùi Thiệu  từng là chốn dừng chân của nàng. Dù từng ấm áp đến thế, vẫn chẳng thuộc về nàng.
Nghĩ đến đó, Lâm Chiêu Chiêu co  trong chăn, giữa tiết xuân mà vẫn run rẩy.
Cảm giác m.á.u rút khỏi , lạnh thấu tim gan, từng quen dần theo năm tháng. Có khi  nhắm mắt, cơn choáng   bất chợt kéo tới.
Mệt thì ngủ thôi.
Nàng nhắm mắt .
Mấy ngày , Bùi Thiệu bận tuần tra doanh cấm,  từng về phủ.
Võ Bình Lưu theo , tranh thủ lúc nghỉ liền than thở với Lý Chương: “Tướng quân dạo    thế, nghiêm quá sức. Ta còn  chịu nổi, huống chi đám công tử  nhét  doanh cấm.”
Lý Chương vỗ tay y: “Có gan thì   với tướng quân.”
Võ Bình Lưu giật : “Không dám.”
“Thế thì câm miệng, lo  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-24-chi-bui-thieu-la-khong-duoc.html.]
Tuần tra doanh xong, còn   dạo quanh kinh thành. Đông cung mới  lật án   nửa tháng, phòng  nay càng  nghiêm ngặt.
Bùi Thiệu mặc giáp đen,  ngựa, mặt lạnh như sương. Mày kiếm sắc như dao, mắt sâu thẳm, môi mím chặt. Uy nghi của  chẳng cần  .
Ánh mắt  lướt qua cổng thành, bất chợt thấy một tên ăn mày quen mặt.
Ba hôm nay, đây là  thứ ba  thấy  .
Hắn gọi  binh, chỉ tay: “Mang  tới.”
Bùi Thiệu từ lâu  nhạy cảm với dị động. Tên ăn mày , rõ ràng là giả dạng.
Võ Bình Lưu cau mày, hỏi: “Ngươi giả  ăn mày  gì? Còn bám theo doanh cấm?”
Tên  lập tức quỳ xuống: “Đại nhân, xin tha mạng! Xin cứu tiểu nhân!”
Hóa  đó là một lang trung, vì chữa bệnh mà đắc tội với kẻ khác, suýt  giết, trốn mấy hôm nay,  tin Bùi công gia tuần tra nên tìm cách xuất hiện, mong  che chở.
Bùi Thiệu cau mày: “Ngươi đắc tội với ai?”
Lang trung    : “Tiểu nhân chỉ chữa bệnh,   điều ác. Có một nữ nhân, mặt  bỏng, thương thế dần hồi phục. Nào ngờ mười ngày , chỉ trong một đêm, gương mặt nàng bỗng hóa nát như cháy, tiểu nhân cũng suýt mất mạng!”
Võ Bình Lưu ngắt lời: “Người  thương là ai?”
Lang trung : “Là đại nãi nãi Bắc Ninh Bá phủ.”
Bùi Thiệu nheo mắt .
Cùng lúc đó, Lâm Chiêu Chiêu đang ở trong phủ Tiêu thị.
Dạo  nàng thường ở nhà  chữ vẽ tranh, nay nhận   mời của lão thái quân,   chuyện cần bàn.
Vốn    mất mặt  lớn, nàng vẫn đến.  còn  gặp  lão thái quân, nàng   trong đại sảnh, đầu óc mơ hồ.
Lâm Chiêu Chiêu chống má, dụi mắt.
Càng dụi,  càng buồn ngủ, mí mắt trĩu nặng, chẳng khác nào sắp ngã xuống.
Nàng cố cắn răng, bóp mạnh đùi, gắng tỉnh táo.
Khó nhọc gọi một tiếng: “Quy Nhạn...”
Giọng quá nhỏ, Quy Nhạn bên ngoài   thấy.
 lúc , cửa sổ “két” một tiếng mở .
Nàng giật  ngẩng đầu,  thấy bên ngoài là một gương mặt cháy sém, biến dạng  còn  hình  – chính là Vương thị.
Vương thị đưa tay về phía nàng, mặt kéo dài như quỷ dữ…