Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 26: Quá khứ - Mạng của nàng là do nàng tự giữ lấy

Cập nhật lúc: 2025-07-29 04:48:52
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuyết Tịnh Đường.

Sau giờ Ngọ, trời xuân cao vợi, nắng hanh trong trẻo. Trên cành non lộc xanh đ.â.m chồi, một con chim thước đậu khung cửa sổ, mắt nhỏ láo liên, miệng ngớt líu lo.

Quy Nhạn xổm đất, cẩn thận bôi thuốc lên đầu gối cho Lâm Chiêu Chiêu. Nhìn vết thương m.á.u còn thấm đỏ, cô kìm , nước mắt rơi “tách” một giọt xuống sàn, vội vàng dùng mu bàn tay chùi hai má, miệng lẩm bẩm:

“Lũ khốn , thật quá đáng.”

Mãn Sương bưng chén thuốc nóng bước tới, cầm muỗng khuấy đều, múc một muỗng :

“Tam phu nhân, để em đút cho .”

Lâm Chiêu Chiêu mỉm :

“Không nhúc nhích , để em đút, thôi để tự uống.”

Nói , nàng cầm lấy chén, ngửa đầu uống một . Đó là thuốc bổ vị, đắng chát vô cùng. Vừa uống xong, Mãn Sương đưa khăn và miếng mứt quả lên, tự nhét thêm một viên miệng, má phồng lên, tức tối :

“Cầu trời bắt bọn ác nhân !”

Lâm Chiêu Chiêu khẽ trách:

“Nói chuyện thì nuốt cho xong , kẻo nghẹn.”

Mãn Sương nhai mứt:

“Mấy hôm nay em lo quá, chẳng ăn gì, thấy nãi nãi về, bụng đói.”

Quy Nhạn bên tiếp lời:

“Thật đấy, mấy bữa nay em ăn chẳng bao nhiêu, cũng gầy .”

Tâm trạng thả lỏng, ba cùng rộ lên.

Lâm Chiêu Chiêu khoác thêm áo, sửa sang y phục, khỏi bình phong. Quy Nhạn với Mãn Sương cũng thu dọn chén bát, thêm lời nào, lặng lẽ lui xuống.

Sau tấm bình phong bằng gỗ đàn khắc hoa, Bùi Thiệu mặc trường bào đen, giường gỗ rộng. Ánh nắng xiên xuống, chiếu một nửa . Một tay đặt chiếc bàn nhỏ, tay day thái dương.

Nghe tiếng động, ngẩng đầu lên.

Lâm Chiêu Chiêu tóc gội sạch, bôi dầu thơm hoa quế, dùng lò hương hong khô, búi cao gọn gàng, cài trâm hoa đơn sơ. Trên mặc áo bối tử màu xanh hồ, sắc nhẹ mà mát mắt, dáng vẻ thanh tao.

Mi mắt nàng cụp xuống, bóng hàng mi in lên mắt, dung mạo dịu dàng đoan nhã, chút dấu tích nào của một mới thoát khỏi cơn sinh tử.

Bùi Thiệu thoáng ngẩn .

Lâm Chiêu Chiêu đến gần, vuốt vạt áo xuống đối diện.

Việc liên quan đến Trấn Nam Vương, nàng kể cho đường trở về, khi tâm trí định.

Chuyện lớn xong, ở đây, là vì chuyện riêng.

Văn Mai bưng khay gỗ , dâng . Lâm Chiêu Chiêu cầm chén, nhấp một ngụm, hương nhẹ tan nơi đầu lưỡi, thanh mát.

Nàng ngước mắt , mờ ảo, liền thấy tay Bùi Thiệu chạm cằm, thần sắc trầm ngâm. Hồi lâu, mới cất lời:

“Ta sẽ bảo Hồ Thiên đem thuốc ngọc cơ cao tới. Dùng đúng cách, dặn Văn Mai hoặc Quy Nhạn lo liệu.”

Dừng giây lát, thêm một câu:

“Kiên trì, sẽ để sẹo.”

Một chữ “sẹo”, hàm ý bên trong, nàng nào hiểu. Lâm Chiêu Chiêu chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

Nàng sang bên bàn.

Trong lò trầm đồng ba chân, khói hương nhẹ cuốn, ánh sáng mặt trời, tan như mộng. Như thể chính nàng cũng tan theo, nhưng thể.

Nàng ngây chốc lát. Khi , bắt gặp ánh mắt Bùi Thiệu đang chằm chằm tay , ánh mắt sâu và tối.

Lâm Chiêu Chiêu vội rụt tay .

Mười ngón tay nàng, nơi gốc móng đều xước, chỗ m.á.u thịt liền, Quy Nhạn băng bó cẩn thận.

Bàn tay vốn thon dài, trắng trẻo, thường cầm bút chữ. Giờ vải trắng quấn quanh, trông như đồ sứ cao cấp, nay nứt.

Chuyện do bọn cướp gây . Nếu là chúng, vết thương sẽ nặng hơn, mà chúng cần nàng chữ, nỡ hỏng đôi tay.

Vậy là... nàng tự .

Lòng Bùi Thiệu thắt . Hắn nghiêng , vươn tay qua bàn, nắm lấy tay nàng xem kỹ.

đầu ngón tay chạm, Lâm Chiêu Chiêu rên khẽ vì đau.

Hắn sững , buông tay, thẳng .

Không khí giữa hai trở nên nặng nề, thậm chí còn hơn cả mấy hôm khi mới gặp .

Hắn day thái dương, lòng rối bời.

Ba năm , nàng tự vạch ranh giới với . Khi , dám vượt. Giờ vượt, chẳng còn đường.

Hắn nàng bỏ bữa là đau bụng, vì nàng đầy vết sẹo. Nàng điều giấu , cho ai .

Ba năm trôi qua, thứ mất lúc tưởng , cuối cùng vẫn mất. Cảm giác đó như nuốt chén thuốc đắng, từ họng xuống bụng, cay xé.

Hắn sợ thêm sẽ khiến nàng xa cách, đành dậy, định rời khỏi Tuyết Tịnh Đường.

xoay , khóe mắt chợt thấy, bàn, đôi tay nàng đặt xuống, dải lụa che vết sẹo cổ tay cũng tháo .

Sợi lụa nàng đặt sang một bên.

Đôi tay , gầy guộc trắng ngần, yên lặng mặt bàn gỗ lim.

Nàng khẽ :

“Thật vết thương sâu...Là tự .”

Nàng đang thật.

Bùi Thiệu mở to hai mắt.

Lâm Chiêu Chiêu run giọng :

"Bùi Thiệu, chuyện kể với , để mà đòi công bằng, cũng chẳng mong thương hại. Chỉ là… nghĩ nên ."

Nàng buông vai xuống, như hạ quyết tâm, giọng nhỏ nhẹ mà rõ ràng.

Một khi bức tường trong lòng mở , những ký ức nàng nhớ tới liền dâng lên như nước triều.

Khi , vì tranh đoạt việc ăn, nàng tay chân của biểu thúc nhét vại nước. Nàng hoảng hốt, sợ hãi, chỉ còn cào đến rách móng tay, lấy đau đớn để giữ cho đầu óc tỉnh táo.

Về nàng mới , việc đó sắp đặt từ . Dù Quy Nhạn báo quan, quan phủ cũng tìm nàng.

Trong bóng tối dài dằng dặc, vắng lặng đến rợn , thứ đón nàng là tiếng đong đưa của nữ nhân ở Bách Hoan lâu.

Nàng nhớ rõ, thúc phụ dắt nàng tới đó, cùng tú bà cò kè mặc cả, chỉ mười lượng bạc liền bán nàng . Miệng nàng bịt kín, chẳng thể kêu cứu.

Khi trở , nàng cố giữ bình tĩnh, van xin tú bà, sẽ đưa trăm lượng, hai trăm lượng cũng , chỉ cần thả nàng .

Tú bà mặc áo đỏ, nhạt, dùng mu bàn tay vỗ nhẹ mặt nàng, bảo:

"Cô nương, chuyện do ngươi . Ngươi đắc tội với , chẳng ai cứu nổi."

còn bảo:

"Ta ngươi lanh lợi, nhưng đừng giở trò mặt . Nếu , sẽ cho ngươi tay."

Lâm Chiêu Chiêu siết tay đến mức móng tay lún da thịt, chẳng màng đau đớn.

Nàng cam tâm.

Số nàng nên chịu nhục như thế.

Nàng nghĩ tới Bùi Thiệu – đang ở tận Tây Bắc xa xôi.

Khi đó, mặc áo giáp đen sẫm, mặt mày dính máu, lưng là quân kỳ chữ "Bùi" tung bay. Một tiếng lệnh, dẫn kỵ binh vượt ngàn dặm, đánh tan đại quân Đột Quyết như sóng vỡ.

Trong thư gửi, kể một trận chiến gần như hảo. Hắn bắt sống tam vương tử Đột Quyết, coi như báo thù cho Lâm Thượng và lão Tĩnh quốc công.

Chữ nghĩa tuy vắn tắt, nàng vẫn thấy rõ nét đắc ý trong lòng .

Cuối thư, nét chữ mạnh mẽ chợt mềm :

"Vì nhà vì nước, đều rõ. Vì tình vì nghĩa, càng mờ."

Hắn nhớ nàng. Nếu một ngày trở về, thấy nàng rơi nơi ô uế, đem trêu chọc, sẽ ?

Lâm Chiêu Chiêu hạ quyết tâm. Dù thất bại, nàng cũng khiến biểu thúc chịu tội. Nàng từng trông mong khác.

Thấy tay nàng rớm máu, tú bà tiếc rẻ:

"Đôi tay như thế mà hỏng thì uổng. Mấy vị khách quý chẳng thích . Tiểu Đào, mang thuốc đến."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-26-qua-khu-mang-cua-nang-la-do-nang-tu-giu-lay.html.]

Lâm Chiêu Chiêu giả vờ lời, để họ bôi thuốc cho.

Qua đến ngày thứ tư, hai nha trông chừng nàng thấy nàng sợ hãi quá mức, liền lơi lỏng. Lâm Chiêu Chiêu nhân cơ hội đó chạy trốn khỏi Bách Hoan lâu.

kịp xa, nàng bắt về. Ai ngang con hẻm lầu đều quen cảnh đó, thấy cũng chỉ đầu ngơ.

Lần , tú bà cho nàng một cái tát, đánh đến mức tai nàng ong ong, mỉa:

"Biết ngay mày sẽ chạy. Cái chân nhỏ chịu đau giỏi thật."

Rồi bảo:

"Nhốt nó , ba ngày cho ăn."

Ba ngày , nàng mới một chén cơm trắng, hạt gạo còn nấu chín kỹ.

Thấy nàng đói lả, nha canh giữ chút động lòng, :

"Vào Bách Hoan lâu , ai cũng qua một lượt như thế. Cô nương cần gì giữ như trinh nữ, ai thờ cúng cho ngươi?"

Lâm Chiêu Chiêu ôm bụng, chốc lát mới nhỏ:

"Ta trinh tiết liệt nữ."

Nàng chỉ là cam lòng.

Nếu là cùng đường mạt lộ, nàng sẽ oán, nhưng chuyện đang lành, thành thế?

Nàng hận. Nàng sẽ khuất phục.

Tính nàng cứng, ai cũng .

Chuyện xưa kể đến đó, khói từ lư đồng tỏa , uốn lượn mơ hồ.

Lâm Chiêu Chiêu ngừng , uống một ngụm .

Còn tay Bùi Thiệu cầm chén, đầu ngón tay trắng bệch, gân xanh nổi lên. Nếu kìm nén, chén sứ trong tay hẳn nát vụn.

Lâm Chiêu Chiêu vuốt nhẹ miệng chén, giọng đều đều như kể chuyện khác:

"Về , tú bà bắt uống nhuyễn ngọc tán."

"Bốp!" – chén trong tay Bùi Thiệu vỡ tan, mảnh sứ cứa tay , m.á.u chảy .

Đó là thứ thuốc phát cuồng vì dục.

Ngay cả Quy Nhạn cũng hề chuyện . Người duy nhất , thì đất lạnh .

Nàng từng , nữ nhân uống thuốc , chẳng bao lâu sẽ bò cửa van xin tú bà cứu mạng. Lúc đó, tú bà sẽ đưa nam nhân đến, nếu , đó sẽ đau đớn đến chết.

nàng thì .

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Lâm Chiêu Chiêu chuẩn . Mấy hôm nàng giấu một chiếc muỗng sắt, đợi đêm xuống bẻ gãy nó, dùng đầu sắc nhọn, cắt một đường dài cổ tay.

Máu tuôn , thể đau buốt.

Chính nhờ mà nàng giữ thần trí, để thứ thuốc khống chế.

Nàng rõ, sẽ ngày, Bùi Thiệu nàng đòi tất cả.

Nàng trách chính bất lực, đành dùng cách dại dột nhất, cứ thế, từng một, lấy vật nhọn mà rạch lên cổ tay.

Tới khi tiểu tỳ phát hiện thì m.á.u thấm ướt cả tay áo nàng.

Tiểu tỳ sợ hãi kêu lên.

Ngay cả tí bà cũng dáng vẻ quyết liệt cho hoảng. Bao cô gái , ai nấy đều xem trọng tiết hạnh, nhưng vài trận đòn, cũng chẳng ai dám đụng đến d.a.o đồ sứ, dần dần cũng lời. Chỉ Lâm Chiêu Chiêu là khác hẳn.

Nàng nhẫn tâm với chính quá đỗi.

Tú bà cuống cuồng, vội đưa nàng tới dược đường. Nhờ , nàng mới cớ thoát khỏi Bách Hoan lâu.

Thực , chuyện năm vẫn còn nhiều điều hết. lúc Lâm Chiêu Chiêu mỏi mệt, nhắc đến thôi cũng như gợi nỗi khổ đau ngày .

Mỗi lời nàng , dày như quặn từng hồi.

Vết thương nơi cổ tay chính là do để . Lúc đó quá vội, xử lý khéo, nên thành sẹo. Nhìn chẳng đẽ gì. Về , nàng bảo Quy Nhạn cho cái vòng tay bằng vàng, đeo để che .

Lâm Chiêu Chiêu khẽ thở một .

Trong Tuyết Tịnh Đường vẫn còn thuốc trị thương dùng hết. Nàng băng tay cho Bùi Thiệu, quấn xong, màu đỏ rỉ , nhưng chẳng hề nhíu mày, trái còn nắm lấy tay nàng.

Ngón tay thô ráp, khẽ đặt lên vết thương .

Hơi thở nặng nề, như đang đè nén điều gì, cất giọng trầm thấp:

“Vậy, dược đường gọi là Thiện Tín đường. Nàng và Dương Hàn quen từ chỗ đó?”

Lâm Chiêu Chiêu khựng : “Chàng ? Ta tưởng…”

Nàng vốn định dừng , ngờ Bùi Thiệu sớm tra chuyện đó.

Năm xưa đúng là nàng quen Dương Hàn ở Thiện Tín đường. Dương Hàn từ nhỏ thể nhược, thường dùng thuốc, thành quen thuốc hơn . Hắn tới dược đường. Hôm , nàng ngã khỏi xe ngựa của Bách Hoan lâu, túm lấy ống quần của một .

Nàng cam lòng c.h.ế.t oan uổng như .

Từ đó, nàng và nam tử gầy gò quen .

Lâm Chiêu Chiêu tưởng rằng, ba năm , khi Bùi Thiệu một cưỡi ngựa hồi kinh, phong trần mệt mỏi tìm đến nàng, khi mấy lời tuyệt tình , hẳn sẽ còn đầu tra cứu những chuyện năm xưa nữa.

“A Mộ, nàng tưởng tra gì hết ?” Bùi Thiệu hít sâu, tiếp: “Nàng xem là hạng gì?”

mà…” – Hắn nàng, giọng trầm xuống – “Những chuyện , thể tra rõ ràng. Chỉ nàng vì cảm lạnh nên đến Thiện Tín đường, gặp Dương Hàn ở đó.”

Lâm Chiêu Chiêu cụp mắt, theo thói quen tránh ánh của : “Có lẽ là biểu thúc sắp đặt từ .”

Bùi Thiệu : “Biểu thúc của nàng, xem cũng là kẻ cao tay.”

Nàng cố nở nụ : “ , là ông trời thương xót…”

Bùi Thiệu nén cơn giận, truy hỏi thêm nữa. Hắn ôm lấy nàng, áp môi bên tai nàng, khẽ : “ . Không ông trời thương nàng. Là ông trời bất công với nàng.”

Lâm Chiêu Chiêu tựa trong n.g.ự.c , mắt bỗng ươn ướt.

Giọng từng chữ nặng nề:

“A Mộ, mạng của nàng là do nàng tự giữ lấy.”

nàng liều lĩnh như nữa.” Hắn ngừng một chút, khẽ: “Nếu nàng thực sự chuyện gì, nhất định khiến bọn chúng đền mạng từng kẻ một. Rồi đó, sẽ theo nàng.”

Giọng Bùi Thiệu vẫn trầm , nhưng càng bình tĩnh càng lộ rõ lửa giận bên trong. Dường như âm thầm tính toán, tìm từng năm , tra khảo họ sống bằng chết.

đó điều Lâm Chiêu Chiêu mong .

Nàng lắc đầu, dụi n.g.ự.c , nhỏ: “Đừng ngốc nữa, chuyện qua .”

“Chàng quên , những lời …”

Nàng kể những điều cho , để báo thù, càng chẳng cầu thương xót. Chỉ là, nàng giải tỏa nghi hoặc trong lòng .

Những chuyện qua, nàng cách của riêng để đối mặt.

Bùi Thiệu lặng thinh một hồi, khẽ đáp: “Ừm.”

Hắn ôm nàng thật chặt, tận hưởng khoảnh khắc yên bình, : “Từ nay, và nàng đừng cãi nữa ?”

Lâm Chiêu Chiêu trừng mắt: “Ta từng cãi với .”

Bùi Thiệu chau mày: “Nàng là vẫn còn giận .”

Lâm Chiêu Chiêu: “Cũng gây sự …”

Nếu thật sự giữ lễ, mấy hôm chẳng ở ngoài Tuyết Tịnh Đường khắc chế như , e là sớm xông .

Hắn bế nàng lên, vòng bình phong. Nàng còn kịp giãy thả lên giường.

Hắn ghé sát, ngửi mùi hương hoa quế từ nàng, nghiêm túc : “Chúng thành thật .”

Lâm Chiêu Chiêu tròn mắt: “Còn bao việc lo xong.”

Bùi Thiệu đáp: “Ai lo thì cứ để họ lo.”

lúc , ngoài cửa vang lên giọng Văn Mai mơ hồ:

“Quốc công gia, Võ thống lĩnh báo bắt Phương Dương, xin chờ chỉ thị.”

Lâm Chiêu Chiêu bật khẽ.

Bùi Thiệu: “……”

Lâm Chiêu Chiêu : “Mau , đừng chậm trễ.”

Chờ rời , nàng tựa gối, vòng tay ôm lấy cổ tay, khẽ khàng vuốt ve vết sẹo năm xưa.

Loading...