Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 34: Chuyển đi - Thì ra là tranh không lại, tranh không lại......
Cập nhật lúc: 2025-07-29 04:49:13
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trời sắp tối, lúc chuẩn rời khỏi biệt uyển trong hoàng cung, Dương Lan Anh trông yên .
Ngay cả Tiêu thị cũng .
Bà cho rằng chắc là vì Lan Anh Dương Lan Chi chiếm mất danh tiếng, nên đuổi theo hỏi dồn, chỉ dịu giọng:
"Anh tỷ nhi, thế? Lúc mới tới còn vui vẻ, xảy chuyện gì ý?"
Dương Lan Anh nắm chặt vạt áo, môi mấp máy.
Lâm Chiêu Chiêu ngẩng đầu cô.
Dương Lan Chi liếc sang Dương Lan Anh, trong bụng ngăn nàng , nhưng chuyện thể miệng, chỉ đành nhẹ nhàng ho một tiếng.
So với Lan Anh, Dương Lan Chi sợ, chỉ là để lộ ngoài. Nghĩ ánh mắt lạnh lùng của Bùi công gia, hai như chết. Nếu việc lây sang cả nhà, thì cho ?
Dương Lan Anh thường ngày tính khí mạnh mẽ, nhưng quả thật dọa. Cha đều ở bên, gặp chuyện như , trong lòng hoảng loạn. Bị Tiêu thị gặng hỏi mãi, cô cuối cùng kể hết chuyện, chỉ giấu chuyện kéo Dương Lan Chi rừng cây, còn thì khai rõ một lượt.
Sắc mặt Tiêu thị lập tức đổi:
"Thật là như ư? Không ! Chuyện như thế để các ngươi thấy? Các ngươi rõ nữ nhân là ai ?"
Dương Lan Anh bật , còn Dương Lan Chi thì lắc đầu:
"Chúng con nấp rặng cây, che khuất, thấy rõ mặt."
Tiêu thị cau mày:
"Thôi, hôm săn xuân quá đông, cũng chẳng nhớ hết ai. Quốc công gia cảnh cáo các ngươi, tức là bảo các ngươi đừng ngoài."
Có những chuyện, mang họa .
Dương Lan Chi ngập ngừng hỏi :
"Vậy giờ ?"
Tiêu thị nghĩ ngợi một hồi, vốn định đưa con gái phủ Tĩnh quốc công, nhưng nghĩ , đành thật:
"Còn thể gì? Tất nhiên là giữ kín, chuyện mà truyền , Tĩnh quốc công phủ nhất định sẽ tra là do nhà rò rỉ. Huống chi, tra chẳng quan trọng, lỡ như chỉ tìm để trút giận thì ?"
"Bá phủ nhà chịu nổi thêm một trận sóng gió nữa. Nhớ lấy, chỉ cần thì coi như gì."
Nghĩ một lúc, Tiêu thị còn lời tiện .
Nếu đúng như hai đứa kể, Tĩnh quốc công quý trọng như , cho dù các nàng thấy rõ mặt, nhưng chỉ cần khả năng gây tổn hại đến nàng, cũng tuyệt đối cho phép.
Nữ tử rốt cuộc là ai, sức che chở đến thế?
So với Dương Khoan nhà bà, dù thành bao năm, Tiêu thị cũng từng bảo vệ một .
Nam nhân, đúng là chẳng giống .
Chỉ tiếc, Bùi công gia hồng nhan như thế, còn nhà bà, Chi tỷ nhi dù bao nhiêu ưu điểm, cũng chẳng đoái hoài. Thật tiếc .
Tiêu thị thu tâm tư, dặn một nữa:
"Nghe rõ ?"
Dương Lan Chi gật đầu mạnh.
Dương Lan Anh như trút gánh nặng trong lòng, tự nhủ rằng: chuyện , còn là chỉ một . Mai nếu việc thật, cũng chỉ một gánh lấy, cùng lo, cũng nhẹ bớt phần nào.
Lâm Chiêu Chiêu bên vẫn yên lặng. Tiêu thị sang hỏi:
“Tam thẩm, chuyện ý ngươi thế nào?”
Lâm Chiêu Chiêu chẳng mấy để tâm, chỉ đáp nhàn nhạt:
“Cứ theo lời nhị bá mẫu là .”
Kiệu đưa đến phố Vĩnh Vinh, nàng thỉnh an lão thái quân trở về phố Đông.
Mấy trong nhà , quan viên thì đến muộn, Bùi Thiệu cũng về.
Có lẽ đang ở trong cung ăn tạm, bữa tối Lâm Chiêu Chiêu chỉ ăn vài miếng. Ăn xong, Mãn Sương dọn dẹp bát đũa, bưng lên một chén canh táo chua, :
“Tam phu nhân, canh uống đỡ ngán.”
Táo xanh đưa nước canh, mùi táo chua xộc lên mũi, chua chát, một lát mới thấy vị ngọt lắng .
Lâm Chiêu Chiêu ăn từng muỗng một, chậm rãi mà hết cả chén. Lúc muỗng chạm đáy, nàng múc một muỗng nữa, đưa miệng mới phát hiện chỉ còn muỗng , lúc mới sực tỉnh.
Rửa mặt xong, Quy Nhạn như ngày, giúp nàng vấn tóc thành một lọn dài, đặt vai, bôi chút cao đầu hoa quế.
Trong phòng tắt đèn.
Lâm Chiêu Chiêu mãi ngủ , bèn trở dậy, chân trần bước giường, đẩy cửa sổ.
Trăng sáng mà trời quang, ánh trăng chiếu lên giường rộng, mỏng như sương. Trong chiếc bình cổ men xanh, cắm một cành hoa hạnh mà Quy Nhạn uốn , ánh trăng soi qua, cánh hoa mịn màng, đẽ là thế… chỉ tiếc rễ.
Nàng lặng, ánh trăng xa xa, một lời.
Chốc lát, ngoài phòng tiếng bước chân. Nàng , thấy Bùi Thiệu tự tay vén rèm bước .
Hắn y phục săn, giờ chỉ mặc một áo gấm đen viền khóa. Trông thấy Lâm Chiêu Chiêu bên cửa sổ, ánh mắt khựng đôi chút.
Lâm Chiêu Chiêu mặc áo lụa trắng, hình mảnh mai vặn, tóc đen rủ xuống vai, mặt nàng vốn trắng, ánh trăng càng sáng như ngọc. Đẹp thì , nhưng cả nàng như theo ánh trăng mà tan biến mất.
Bùi Thiệu khẽ cất giọng:
“Sao đốt đèn?”
Lâm Chiêu Chiêu xoay , xuống bên giường.
Cổ họng Bùi Thiệu khô, rót một chén ấm bàn Bát Tiên uống cạn.
Chỉ Lâm Chiêu Chiêu chậm rãi :
“Triều đình sắp tay với Trấn Nam Vương và Thế tử, là trong mấy ngày , đúng ?”
Nàng hỏi đến chuyện triều chính, Bùi Thiệu nhướng mày:
“ .”
Nàng nghiêng đầu cành hoa hạnh, nhẹ giọng :
“Bùi Thiệu, chuyện kết thúc , cũng cần ở đây nữa. Chàng xem, khi nào thì dọn ngoài sẽ hơn?”
Bùi Thiệu ho khẽ một tiếng, đặt chén xuống, nheo mắt nàng:
“Ở đây yên ?”
Nàng đáp:
“Không yên, chỉ là... hợp.”
Bùi Thiệu bước tới, tay đặt lên vai nàng, khom :
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
“Chỉ cần ở là đủ, nghĩ ngợi gì.”
Lâm Chiêu Chiêu ngẩng đầu thẳng mắt , rõ:
“Nếu cả đời như , cam tâm ?”
Bùi Thiệu bật :
“Nàng đang gì thế?”
Lâm Chiêu Chiêu siết chặt tay, hỏi :
“Vậy tại chiều nay bờ sông, rõ nấp gốc cây, còn cố ý dắt qua đó?”
Bùi Thiệu cúi đầu bật khẽ một tiếng:
“Hai cô nhóc gan nhỏ quá, chỉ hù dọa chút thôi.”
Hắn nắm lấy tay nàng, :
“Chắc chắn bọn họ rõ mặt nàng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-34-chuyen-di-thi-ra-la-tranh-khong-lai-tranh-khong-lai.html.]
Hắn nhận chuyện thẳng thắn như , Lâm Chiêu Chiêu tức quá mà bật :
“Chàng rõ sợ khác trông thấy, sợ nghi ngờ, mà còn chuyện như thế!”
Nàng giơ tay đánh mấy cái, cũng tránh, chỉ nắm lấy ngón tay nàng, dịu giọng:
“Đừng đánh nữa, sợ tay nàng đau.”
Thân thể cứng như đá, Lâm Chiêu Chiêu càng giận, đầu ngón tay cũng bắt đầu tê buốt.
Nhân lúc nàng thở , Bùi Thiệu liền ôm lấy nàng, dắt về giường xuống. Ngón tay khẽ vuốt đuôi tóc nàng, giọng nhỏ vài phần:
“Chuyện nhỏ thôi, nàng sẽ quen.”
Lâm Chiêu Chiêu đẩy tay .
Điều , chẳng qua chỉ là hai chữ “kiên định”. Hắn chỉ tin bản , chuyện đều nắm trong tay mới yên tâm. Vì thế, lúc , Lâm Chiêu Chiêu rơi cái bẫy do chính tay giăng . Một khi quen, nàng sẽ tự khắc ở bên cạnh , dám trái lời.
Hắn đem cả tâm cơ đối đãi với nàng, thật chẳng khác gì chuyện bé xé to.
Lâm Chiêu Chiêu hít sâu một .
Thấy nàng bình tâm, Bùi Thiệu khẽ vài câu, ôm nàng xuống giường. Vừa đặt lưng, Lâm Chiêu Chiêu liền xoay , lùi sát tường.
Chỉ một lúc , Bùi Thiệu cởi áo ngoài, chỉ mặc áo lót, nghiêng bên cạnh, khẽ giọng:
“Vậy nữa, ?”
Lâm Chiêu Chiêu đáp.
Một hồi lâu, tưởng nàng ngủ , chợt nàng :
“Ngày mai dọn ngoài.”
Bùi Thiệu hỏi:
“Dọn ?”
Nàng ngẫm nghĩ, là về ngõ Vĩnh An, chỉ đáp:
“Ngôi nhà sắp xếp ở phố Đông.”
Nàng lặng lẽ tường, lát , bỗng cảm thấy eo siết chặt. Bùi Thiệu :
“Được.”
Hắn đáp nhạt như , đến độ Lâm Chiêu Chiêu tưởng như đổi thành khác.
như thế... cũng là điều .
Nàng thở nhẹ một , nhắm mắt , thì cả lật nghiêng. Bùi Thiệu giơ tay, giữ nàng ở góc tường, mắt đen trầm xuống:
“Tối nay là đêm cuối cùng của nàng ở Tuyết Tịnh Đường.”
Hắn nỡ, đặt một nụ hôn lên má nàng, khẽ:
“Phải chút việc ý nghĩa.”
Lâm Chiêu Chiêu: “…”
Hôm , khi nàng tỉnh dậy, mặt trời lên cao.
Nàng bảo Quy Nhạn chuẩn chuyển ngoài, Quy Nhạn gì, chỉ Mãn Sương bĩu môi:
“Phòng bếp nhỏ nơi cái gì cũng sẵn, nô tỳ thấy tiếc.”
Quy Nhạn :
"Em , sống cả đời ở phòng bếp !"
Mãn Sương thì mừng rỡ:
"Thật chuyện như ?"
Lâm Chiêu Chiêu hai cãi , chỉ cong cong khóe môi, gì.
Cơm trưa dùng xong, mấy mới bắt đầu thu dọn. Văn Mai mặt, Lâm Chiêu Chiêu cũng để tâm, may là đồ đạc chẳng nhiều nhặn gì. Quy Nhạn với Mãn Sương gói ghém xong xuôi, ngoài y phục thì chỉ hai túi đồ nhỏ.
Tới lúc , Lâm Chiêu Chiêu mới ngẫm , là trong Tuyết Tịnh Đường, thứ gì cũng sẵn cả: từ giấy , bát đũa, đến chăn gối… đều yên vị, chỉ đợi chủ nhân dọn .
Mọi thứ đều đủ đầy, nhưng đến khi rời , chẳng mang theo gì.
Như thể... tay .
Nàng ngẩng đầu tấm bảng treo cửa, ba chữ "Tuyết Tịnh Đường" sừng sững, ánh mắt cũng dần lạnh .
Bên trong Nội phủ Quốc Công.
Tĩnh An Đường im lặng như tờ. Nửa ngày , lão tổ mở mắt, cô gái mặt, chậm rãi:
"Ngươi , Quốc công gia ở Thủy Sơn Đường… nuôi một nữ nhân?"
Liễu thị bên cạnh, vẻ mặt nghi hoặc:
"Lời thật ?"
Văn Mai cúi đầu, dám ngẩng lên, chỉ khẽ đáp:
"Vâng."
Liễu thị đưa tay day huyệt thái dương, n.g.ự.c phập phồng, tựa như khó thở.
Uyển Nguyệt cạnh lão tổ, liếc Văn Mai, hỏi:
"Chuyện thể đem bừa. Ngươi dám chắc ?"
Văn Mai càng cúi đầu thấp hơn, ngập ngừng đáp:
"Nô tỳ dám chắc."
Văn Mai lui xuống , lão tổ hừ lạnh một tiếng, đặt mạnh chén lên bàn:
"Hắn dám cái trò ."
Xem mấy họ đoán sai. Vốn đợt săn xuân, lão tổ định tìm cơ để khó Thủy Sơn Đường, nay Văn Mai đưa thẳng cơ hội tới tận cửa.
Liễu thị thở dài, nhớ chuyện cũ:
" mẫu , nếu A Thiệu việc năm xưa... giờ chúng nhúng tay , ?"
Lão tổ tính khí xưa nay quyết đoán, liền :
"Sao ? Ta cũng xem thử, là con hồ ly nào dám quyến rũ công gia!"
Suốt ba năm nay, Nội phủ Quốc Công từng náo nhiệt đến . Bao nhiêu dồn dập kéo đến Thủy Sơn Đường. Thị vệ ngoài cửa trông thấy cũng kinh ngạc, nhưng nhớ lời căn dặn của Quốc công gia, bèn giả vờ ngăn vài câu cho .
Bên trong, vài bà quản sự hình to lớn lục soát từng gian phòng.
Thải Hà hoảng hốt kêu lên:
"Các ngươi… các ngươi gì ?"
Một bà ma ma lớn tuổi :
"Thải Hà cô nương, ngươi hồ đồ . Năm đó công gia rõ với Tĩnh An Đường, Nội phủ Quốc Công tự tiện Thủy Sơn Đường. nếu công gia chuyện trái với tổ huấn, Tĩnh An Đường há phép bước đây?"
Thải Hà giật hỏi :
"Quốc công gia gì mà trái với tổ huấn?"
Bà ma ma đáp:
"Nuôi nữ nhân trong Thủy Sơn Đường, chẳng là trái với tổ huấn ?"
Thải Hà sững . Rõ ràng hôm qua vị phu nhân dọn , Tĩnh An Đường nhận tin trễ hơn một ngày?
Cô về phía Văn Mai đang im lặng bên ngoài, chợt hiểu . Không một lời nào nữa.
Hèn chi nay Văn Mai tranh, đoạt — hóa là vì tranh , cũng đoạt nổi.