Câu chuyện của  ở trong xưởng giấy   bắt đầu. Ngày hôm đó cũng chính là ngày   đầu tiên của . Nó giống như bắt đầu câu chuyện cũ lúc .
 
   xưởng giấy và bắt đầu  việc. Ở đây,  nhặt rác, thậm chí là  phụ mấy   lâu hơn  ở đó, trong đó   Vũ,  mà  quen thuộc nhất, thậm chí là Tuấn, một  mới. Còn ,  cũng chẳng  là ai, khi ở đây  tận năm .
 
Và mặc dù    đổi , con  cũng đổi , nhưng  lẽ ông trời  cho  một bài học để  thể rút  kinh nghiệm sâu sắc hơn, nên cái  dạy bài học lúc  cho  vẫn còn đó. Anh Vũ vẫn ở đây. Anh vẫn  công việc thường ngày thôi, trong khi  thì   theo     học hỏi, mà chẳng    gì hết.
 
Thế là chốc lát,  cũng để ý và  thấy ,  đó  lên tiếng khi  cứ  mòng mòng, như một kẻ vô định,     gì bây giờ: “Này, nếu rảnh thì đến phụ tao!”
 
   trong lòng trở nên hớn hở, giống như cái cảm giác lúc đầu gặp  . Anh  cũng dịu dàng như thế, cũng giúp đỡ   nhiều.  cái cách gọi  khác, nó   là “tao”, xa lạ như thế, mà chính là “em”, một từ ngữ vô cùng dịu dàng.
 
 vẫn còn  đờ  câu  đó, suy nghĩ về những chuyện quá khứ, thì giọng của   cất lên, trong sự hối thúc: “Này, đến đây phụ tao nhanh lên...”
 
  lời  mà tiến đến,  đó  đó   gì hết, khi   với  rằng: “Này, đừng chạm tay  bẩn đó, cái  để tao   , mày chỉ việc   thôi...”
 
  đến đây mà cũng  hiểu. Tại    cho  đụng chứ? Không lẽ giống như câu chuyện lúc , khi  lo lắng cho  vì sợ  gì đó khi đụng  cổ máy , nên  mới bảo  như thế?
 
Và trong suốt thời gian lúc , ngày nào cũng như ,  cũng đều luôn ân cần bên cạnh và quan tâm , thậm chí công việc  đều lo hết, mà chỉ bắt   theo , để  ai     ,  thậm chí để  khác đuổi việc .
 
Và trường hợp bây giờ cũng giống như . Thế là  tiếp tục dõi theo  . Sau khi  xong  thứ,  lên tiếng hỏi: “Này, dạo  như thế nào, cuộc sống của mi   ? Thậm chí  khi nghỉ việc ở đây, mi l.ồ.n cái gì?”
 
  những từ địa phương từ Quảng Nam,  nhớ đến câu chuyện cũ về những từ ngữ đó,  đó  lên tiếng trả lời: “Dạ, cuộc sống của em vẫn , em  gia đình nuôi, thậm chí em   gì hết, lâu lâu mới nhận vài công việc online thôi...”
 
“À, như  . Công nhận mày sướng thật đấy. Chứ   như tao,  đời sớm  tất cả  chuyện. Và  , chị mới ngoài 30 thôi mà tao  già đến cỡ  !”
 
  đến đây mà bảo: “Ừ, cho dù  già   chứ, vẫn phong độ như xưa mà. Anh còn quen cái  đó ? Và  chuyện như thế nào?”
 
Anh   bật  trả lời: “Ừ, cái  đó hả, vẫn còn. Tao với nó  kết hôn , thậm chí còn sinh  một đứa con. Cuộc sống của bọn tao vẫn ,   gì khác biệt so với . Không ngờ  gặp mày ở đây đó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-phuong-chang-the-quen/chuong-2-anh-ay-van-tot-nhu-xua.html.]
 
   liền , trong khi   hỏi tiếp: “Còn mày  gia đình gì ?”
 
 trả lời: “Dạ, vẫn  ạ?”
 
Anh đáp: “Vậy ? Sao  26 tuổi  mà vẫn  chịu  gia đình ? Chỉ còn mày qua 30 tuổi, lúc đó mày sẽ già yếu và khó kiếm  vợ lắm?”
 
 cũng   trả lời thế nào nữa.  chỉ gãi đầu trong sự ngượng ngùng. Không lẽ bây giờ    là gay cho  ? Trong sự bối rối đó, may mắn    tiến đến và giải vây cho . Khi đó,  là ai khác mà là  Hậu.
 
Anh    tất cả  chuyện,  đó lên tiếng châm chọc: “Này, nó chờ mày đó, vì  mới  chịu  gia đình!”
 
Vũ đưa mắt  chăm chăm. Anh Hậu  bảo: “Này,   đùa gì  chứ? Hừ... Em  gì  mà  chờ? Đừng giỡn nữa, như   vui ...”
 
  đến đây mà cảm thấy buồn. Chắc  lẽ   nhận  tình cảm của , nên mới  để ý đến những lời trêu chọc,  thậm chí  cũng chẳng  liên quan đến cái tình cảm đơn phương đó mà  dành cho . Thế nên mới chọn cách lảng tránh như .
 
Lúc , để   bầu  khí căng thẳng hơn,  ngay lập tức tiến đến chỗ  Hậu mà bảo: “Này,  dắt em  kiếm việc gì   ?”
 
Anh trả lời trong sự trêu ghẹo: “Được, nhưng  tự nhiên đòi  việc ? Không còn  theo  Vũ nữa ? Hay vì nó trốn tim đen nên ngại, vì thế?”
 
Tài
     gì, trong khi  Vũ chỉ . Nhìn nụ  đó, trái tim    một hi vọng.    cũng cố gắng dập tắt nó bằng những lời : “Này, tất cả cũng chỉ là sự ảo mộng của quá khứ. Người  chỉ  với  chứ  yêu . Tại     tỉnh  và  tiếp tục    con đường cũ như ? Còn bây giờ thì mặt kệ, đừng bận tâm đến tình yêu đơn phương mà  dành cho   nữa?”
 
Thế là ngay lập tức,  lên tiếng  với  Hậu: “Thôi, chúng   kiếm việc  . Khi  ở đây  những thứ  cũng chán...”
 
Nghe ,  cũng  đưa  . Sau đó  đưa  đến một chỗ đầy rác mà : “Này, em hãy mau nhặt hết những thứ  . Sắp xếp  những tờ giấy, cái nào   thì đem bỏ  kho, còn cái nào xài  thì để đó ha...”
 
Dứt lời,  ngay lập tức , trong khi  thì thở dài với sự mệt mỏi, chẳng    gì trong tình huống .  chắc  lẽ vẫn  quên  hình bóng của  đó,   từng gieo hi vọng khiến  thoát khỏi địa ngục,   đẩy ngã  xuống  địa ngục một  nữa.
 
Và bây giờ câu chuyện đó  bắt đầu. Chẳng  cái kết nào sẽ diễn . Chương mới nào sẽ  tiếp tục, trong câu chuyện tình đơn phương của  dành cho một  chứ?