Dọn sạch kho của kẻ thù, nằm ngửa thắng lớn trên đường lưu đày - Chương 100: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-28 13:55:47
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vừa Mộc Nhiễm Thanh nhịn dùng tinh thần lực quét qua xe ngựa của Thành Thân Vương, hoàng gia ai cũng dung mạo xuất chúng, vị Thành Thân Vương một gương mặt như thần tiên, thêm khí chất cao quý, còn hơn Cố Lạc Cẩm hai phần mỹ lệ.

 

Thành Thân Vương năm nay hai mươi bảy tuổi, trong phủ thất đông đúc, nhiều tự nguyện tiến phủ nữ nhân của . Nam nhân trai quyền thế, các nữ tử đều như vịt đổ xô về.

 

Nếu quá tệ bạc, Mộc Nhiễm Thanh cũng thích dung mạo của , đáng tiếc lòng hỏng thì vỏ bọc bên ngoài đến mấy cũng thể khơi gợi hứng thú của Mộc Nhiễm Thanh.

 

Mộc Nhiễm Thanh dậy, phủi đất dính ống quần, “Chẳng trách ai cũng trèo cao, ai quỳ rạp đất dập đầu, còn lo sợ khác chướng mắt, đạp lên đầu.”

 

May mà hôm nay Thành Thân Vương hứng thú với đoàn hí khúc, nếu hứng thú mà gọi họ biểu diễn, dù là ở nơi hoang sơn dã lĩnh, cũng dựng hí đài mà biểu diễn.

 

Mộc Thanh Thành đỡ Mộc Khánh Minh dậy, “Thế sự vốn , tôn ti trật tự, chúng khả năng đổi.”

 

Điều họ thể là cố gắng giúp bá tánh Dinh Châu Phủ sống hơn một chút, giúp họ và nhà họ Cố, cùng cư dân đảo và những cô nương sống hơn một chút.

 

Càng sâu Dinh Châu Phủ, bá tánh địa phương càng nghèo, trời lạnh như mà ăn mặc phong phanh, rách nát, vá víu chằng chịt, những chiếc áo bông cứng đờ, còn giữ ấm nữa.

 

Mộc Khánh Minh thở dài một tiếng, “Thành Thân Vương ngang nhiên bóc lột bá tánh, bá tánh nơi đây còn khốn khổ, nghèo đói hơn sáu năm khi chúng rời .”

 

Ông lo lắng, “Có thể tưởng tượng , cuộc sống của những thúc bá của các ngươi khó khăn đến mức nào.”

 

Trong sáu năm qua, Mộc Khánh Minh vẫn âm thầm liên lạc với các đảo, bọn họ để Mộc Khánh Minh yên tâm, bao giờ than thở, chỉ đảo vẫn như cũ, bảo Mộc Khánh Minh đừng lo lắng cho họ.

 

Mộc Khánh Minh vài gửi ngân phiếu về, nhưng đều các trả , chỉ hãy sớm về, dẫn dắt các sống một cuộc sống .

 

Mộc Nhiễm Thanh tới, “Cha, khi chúng về, hãy mua nhiều lương thực và bông vải hơn, để các thúc bá thím mợ một mùa đông ấm áp.”

 

“Được.” Trên đảo chắc chắn thiếu ăn thiếu mặc, họ về nhất định mang nhiều lương thực hơn.

 

Cố Bang Ngạn vỗ vai Mộc Khánh Minh, “Mục lão yên tâm, sẽ lâu nữa , cuộc sống sẽ hơn.”

 

Mộc Khánh Minh gật đầu, vì ngày đó, họ nỗ lực.

 

Đã dừng ở đây, khe núi tránh gió, suối nước, chi bằng cứ nghỉ ngơi tại đây, ăn xong bữa trưa tiếp tục lên đường.

 

Khi Cố Lạc Cẩm và Mộc Thanh Thành mấy lên núi nhặt củi, phát hiện xa phía một hồ nước, hồ ắt cá, họ quyết định câu cá bên đó, cải thiện bữa ăn.

 

Lưỡi câu dùng kim thêu mà , cần câu thì tận dụng nguyên liệu tại chỗ, buộc thêm dây và phao từ đốt tre nhỏ, thế là thành công cụ câu cá.

 

Mộc Nhiễm Thanh cùng, Tạ Tử An, Cố Nhất Minh, Cố Diệc Nhiên và Cố Minh Hạo cũng ầm ĩ đòi theo. Thế là, ba nhà họ Cố mỗi dắt một đứa trẻ, Mộc Thanh Thành dắt Tạ Tử An, Mộc Nhiễm Thanh tự cưỡi ngựa, mấy cùng về phía hồ nước.

 

Đến nơi, họ đào giun đất ở bãi đất màu mỡ ven sông, mỗi dắt một đứa trẻ ven hồ buông câu. Nước hồ ánh dương chiếu rọi, gợn sóng lấp lánh, cá trong hồ từng ai câu nên dễ c.ắ.n câu.

 

Lũ trẻ đều căng thẳng đến mức dám lên tiếng, chăm chú cần câu, liền thấy phao động đậy, từ từ nhấc cần câu lên, một con cá diếc lớn hơn bàn tay câu lên.

 

Cố Lạc Cẩm và Mộc Thanh Thành vận khí , câu mấy con cá mè hoa lớn, hai con quá lớn kéo lên , cả hai dứt khoát cởi quần lội xuống nước.

 

May mà cả hai nội lực , lạnh.

 

Mộc Nhiễm Thanh câu mấy con cá diếc, câu cuối cùng vướng một con cá trắm cỏ lớn, nhưng để nó chạy mất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-sach-kho-cua-ke-thu-nam-ngua-thang-lon-tren-duong-luu-day/chuong-100.html.]

Mộc Nhiễm Thanh phục: “Vì cá lớn của đều chạy mất ?”

 

Cố Lạc Cẩm đưa cần câu của cho Mộc Nhiễm Thanh: “Là vấn đề của lưỡi câu. Lưỡi câu của và Thanh Thành lớn, chính là để câu cá lớn. Lưỡi câu của và đại ca, nhị ca nhỏ, chỉ thể câu cá lớn đến thế.”

 

Hóa , Mộc Nhiễm Thanh cầm lấy cần câu của Cố Lạc Cẩm: “Hôm nay câu cá lớn, thề bỏ cuộc.”

 

Cố Lạc Cẩm giúp Mộc Nhiễm Thanh thả mồi dụ cá, đảm bảo nàng thể câu cá lớn.

 

Mộc Thanh Thành và Cố Hoằng Nghị, Cố Hồng Nho dắt theo lũ trẻ sang một bên dọn dẹp cá câu , lát nữa mang về thể trực tiếp bỏ nồi .

 

Thực bọn họ chút cố ý, chính là Cố Lạc Cẩm và Mộc Nhiễm Thanh nhiều cơ hội ở riêng, bồi đắp tình cảm giữa hai .

 

Mộc Nhiễm Thanh thấy phao động đậy một chút, kích động giật giật tay áo Cố Lạc Cẩm, hiệu cho phao, dùng khẩu hình hỏi: “Có thể nhấc cần câu lên ?”

 

Nàng cảm thấy đó là một con cá lớn, thể để nó ăn mồi chạy mất nữa.

 

“Đợi một chút, cá đang c.ắ.n câu, nó đang thăm dò, giờ nhấc cần câu lên chắc chắn nó sẽ chạy mất.” Cố Lạc Cẩm chăm chú phao, “Thanh Thanh, , nhấc cần câu!”

 

“Được.”

 

Mộc Nhiễm Thanh rõ ràng cảm thấy lưỡi câu nặng: “Cố Lạc Cẩm, hình như là một con cá lớn, nó sức lực mạnh quá, kéo lên .”

 

“Ta giúp .” Cố Lạc Cẩm từ phía Mộc Nhiễm Thanh nắm lấy cần câu, “Dùng sức theo lời , thể kéo mạnh, nếu dây đứt cá sẽ chạy mất.”

 

Cố Lạc Cẩm nắm lấy cần câu cũng cảm nhận : “Quả nhiên là một con cá lớn, chúng cùng kéo nó lên, hạ thấp cần câu một chút, chúng từ từ kéo.”

 

Theo lời Cố Lạc Cẩm , hai cùng dùng sức, từ từ kéo con cá lên khỏi mặt nước, đó Cố Lạc Cẩm đột nhiên hô to quăng lên bờ, hai dùng một sức mạnh lớn kéo con cá lên.

 

Con cá theo một đường parabol rơi xuống bờ, thoát khỏi nước hồ sức giãy giụa bãi cỏ khô vàng.

 

Mộc Nhiễm Thanh định thần kỹ một cái, con cá trắm cỏ đó ít nhất nặng ba mươi cân, hèn chi khó câu đến , mà bọn họ câu lên .

 

Vừa vui mừng kích động, Mộc Nhiễm Thanh cho Cố Lạc Cẩm một cái ôm: “Cố Lạc Cẩm, chúng câu , một con cá thật lớn!”

 

Không đợi Cố Lạc Cẩm kịp phản ứng, Mộc Nhiễm Thanh buông , lạch bạch chạy qua xem cá, chạy kêu: “Đại ca, Tử An, câu một con cá lớn, một con cá thật lớn!”

 

Tạ Tử An là đầu tiên chạy về phía , thấy con cá đang quẫy đạp trong cỏ, kích động kêu lên: “Đại ca, tỷ tỷ thật sự câu một con cá thật lớn, dài bằng cả Cố Minh Hạo!”

 

Mọi thấy liền nhao nhao chạy về phía , xem con cá lớn Mộc Nhiễm Thanh câu .

 

Cố Lạc Cẩm vẫn còn đang hồi tưởng cái ôm của Mộc Nhiễm Thanh, một cái ôm bất ngờ, khiến tim đập nhanh hơn, cảm giác như nhảy khỏi cổ họng.

 

Nha đầu Thanh Thanh , ôm một nam tử như , là gả cho , trở thành vợ chồng đó.

 

Nàng còn thích , nhưng cứ trêu chọc như , khiến lòng rối bời. Hắn Mộc Nhiễm Thanh là vì quá vui mừng nên mới ôm , nàng , chính là sự trêu chọc vô ý mới là chí mạng nhất.

 

Cố Lạc Cẩm cảm thấy càng tiếp xúc với Mộc Nhiễm Thanh, càng phát hiện nàng , thông minh quả quyết, tinh nghịch hoạt bát, còn đáng yêu, lòng hình như càng lún sâu hơn.

 

Có lẽ, đây chính là thích , thích Mộc Nhiễm Thanh hiện tại, nàng từ từ hấp dẫn.

 

Mèo con Kute

 

Loading...