Dọn sạch kho của kẻ thù, nằm ngửa thắng lớn trên đường lưu đày - Chương 118: --- Mơ đẹp lắm!

Cập nhật lúc: 2025-10-28 13:56:10
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ăn cơm trưa xong, Mộc Nhiễm Thanh để riêng lá lách heo cắt, "Lòng heo và bao tử heo giữ đợi về rửa, còn phổi heo thì đổ nước bóp , lặp mấy , đó cắt lát rắc bột mì xoa xoa, rửa sạch bằng nước trong, ném nồi luộc.

 

Những thứ khác các đều , nữa, giao cho các đó."

 

Phương Nương thấy nhiều sườn và thịt nạc như , "Tiểu thư, nhiều thịt thế hôm nay đừng ăn hết, buổi tối nhiều món , bằng giữ một ít mai xào, phần còn thì ướp ."

 

"Sườn thì mai hầm, thịt thì ướp hết ." Sườn khô thì gì để ăn, thịt khô mới ngon.

 

Phương Nương gật đầu, "Vâng, theo tiểu thư sắp xếp."

 

Theo Mộc Khánh Minh xem cây mộc tử, Mộc Nhiễm Thanh và Cố Lạc Cẩm dứt khoát mang theo túi, thì thể về tay .

 

Mộc Khánh Minh cầm một cái túi, "Ta giúp các con hái."

 

Con đường lên núi Mộc Khánh Minh sáu năm qua, ông bèn gọi đứa con trai út của Ngô Bá, tên Mao Đản, dẫn đường.

 

Đến khu rừng phía thôn, ngang qua mộ của Mộc Nhiễm Thanh, Mộc Khánh Minh đến chuyện với bà, "Trân Nương , dẫn con gái lên núi xem một loại cây, con gái hạt của nó ích, giúp con bé hái thêm một ít về."

 

Mộc Nhiễm Thanh quỳ xuống lạy ba lạy, "Mẹ, chúng con đây, hái nhiều một chút, về sớm ạ."

 

Ngày bọn họ trở về, Mộc Khánh Minh dẫn hai đến viếng mộ , sáu năm trở về, mộ của Trân Nương vẫn chăm sóc .

Mèo con Kute

 

Mộc Khánh Minh như một đứa trẻ, sáu năm đến thăm vợ, ông cảm thấy với bà.

 

Sau khi viếng mộ Trân Nương xong, mới cúng bái những khác.

 

Kể từ khi về đảo, Mộc Khánh Minh mỗi ngày đều bên mộ vợ một lát, trò chuyện với bà.

 

Ông luôn cảm thán, giá như Trân Nương còn sống thì mấy, thấy con cái lớn chừng , chắc chắn sẽ vui mừng.

 

Haizz, nếu như cả nhà họ ở bên hạnh phúc, dù ăn cám nuốt rau cũng cam lòng.

 

Cố Lạc Cẩm cũng quỳ xuống lạy ba lạy, Mộc Nhiễm Thanh , "Chàng lạy gì thế?"

 

"Mộc thúc đối xử với , và Thanh Thành như , lạy thím là ." Cố Lạc Cẩm mặt đỏ, thở loạn , "Đi thôi, lên núi sớm, hái thêm nhiều quả."

 

Mộc Nhiễm Thanh lập tức , " đúng đúng, mau lên núi , về còn rửa lòng heo nữa."

 

Thảm thực vật núi phong phú hơn nhiều so với lúc Mộc Khánh Minh rời , những cây con đây lớn thành cây đại thụ cao chọc trời, còn to hơn miệng bát.

 

Từ lưng chừng núi về phía , xa chính là khe núi.

 

Mộc Khánh Minh vui mừng gọi Mộc Nhiễm Thanh đang ở phía , "Thanh Thanh, con xem, vạt cây chính là cây mộc tử mà con đó."

 

Quả mộc tử cây trắng xóa cả một vạt, từ xuống, tựa như những đóa hoa trắng tinh khôi nở rộ mùa xuân, vô cùng.

 

Mộc Nhiễm Thanh tán thán, "Đẹp quá!"

 

"Mùa thu đỏ rực cả một vạt còn hơn." Mộc Khánh Minh , "Là cây mộc tử con ?"

 

"Phải." Mộc Nhiễm Thanh gật đầu, "Chính là nó."

 

"Đi, hái thôi." Mộc Khánh Minh bảo Mao Đản dẫn đường phía , bốn hăm hở tiến rừng mộc tử.

 

Mộc Nhiễm Thanh loáng cái trèo lên cây, "Cây thuộc về , các tự chọn một cây ."

 

Mộc Khánh Minh thấy con gái trèo cây thoăn thoắt, "Tư thế trèo cây y hệt hồi nhỏ, đều là do con dạy đó."

 

Kiếp Mộc Nhiễm Thanh khi đặc công, thiên phú trong việc leo trèo, giờ nghĩ , hẳn là do ký ức thể của kiếp .

 

Xác định là cây mộc tử, bốn mỗi một cây bắt đầu hái, mộc tử ở đây kết trái chi chít, ai hái.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-sach-kho-cua-ke-thu-nam-ngua-thang-lon-tren-duong-luu-day/chuong-118-mo-dep-lam.html.]

Mộc tử ven đường hái dùng gì, mà chắc là do mấy đứa trẻ qua hiếu kỳ hái chơi.

 

Quả nhiều, hái hăng hái, hái quả chuyện phiếm. Nhiều nhất là Mộc Khánh Minh kể về chuyện sáu năm , những chuyện thú vị lúc Mộc Thanh Thành và Mộc Nhiễm Thanh còn nhỏ.

 

Mộc Nhiễm Thanh vui đến nỗi ngậm miệng, tính cách của nàng, hồi nhỏ chắc chắn nghịch ngợm như khỉ con, cha nuôi hai đứa trẻ, nhất định vất vả.

 

Cố Lạc Cẩm thấy vô cùng thích thú, ngờ Mộc Nhiễm Thanh hồi nhỏ là một cô bé tomboy.

 

Thấy Mộc Nhiễm Thanh vui vẻ như , Cố Lạc Cẩm cũng kể mấy chuyện hổ hồi nhỏ của , chọc cho Mộc Nhiễm Thanh ngả nghiêng, "Không ngờ Tam công tử hồi nhỏ đáng yêu đến thế."

 

Nghĩ đến Cố Lạc Cẩm từ nhỏ nghiêm nghị, với gương mặt cứng nhắc, khác trêu chọc, Mộc Nhiễm Thanh cảm thấy thật đáng yêu.

 

Lớn lên, còn đáng yêu nữa mà trở thành một mỹ nam tử nghiêm nghị.

 

Đáng tiếc hồi nhỏ quen Cố Lạc Cẩm, nếu nhất định sẽ thú vị, nàng thể cố ý ngày ngày chọc .

 

Hái hai canh giờ, một cây hái xong, túi của bọn họ đầy ắp, bèn về nhà.

 

Trên đường, Mộc Nhiễm Thanh cất tiếng hát một khúc ca vui tươi, "Hôm nay trời quang mây tạnh, khắp nơi cảnh sắc tươi , tươi ..."

 

Khúc ca cả ba đều từng qua, đúng hơn là những bài hát và câu chuyện mà Mộc Nhiễm Thanh hát và kể, bọn họ đều là đầu tiên , nàng học từ .

 

Ca và truyện đều .

 

Mao Đản vác túi ở cuối cùng, dám Mộc Nhiễm Thanh, Mục tiểu thư quả thực quá xinh , giọng hát du dương, là cô nương quyến rũ nhất trong thôn.

 

Kể từ khi nàng trở về, lập tức trở thành tâm điểm của thôn, bao trai ngấm ngầm nàng, chỉ là thưởng thức, đều xứng với nàng.

 

Bọn họ đều , vị Tam công tử của Cố gia thích Mục tiểu thư, hai trai tài gái sắc, thật sự xứng đôi.

 

Các trai cũng các cô gái trong thôn đều thầm thích Cố Lạc Cẩm, một công tử tuấn tú như thần tiên, cô gái nào mà chẳng thích cơ chứ.

 

Chỉ là, tất cả đều chỉ thể thầm thích, Cố Tam công tử thuộc về bất kỳ ai trong họ, mà là của Mục tiểu thư.

 

Mộc Nhiễm Thanh ngày ngày bận rộn nghĩ cách kiếm tiền, nào để tâm đến chuyện của mấy cô gái, trai trong thôn, căn bản .

 

Cố Lạc Cẩm lo lắng đại sự, trong mắt trong lòng đều là Mộc Nhiễm Thanh, căn bản sẽ để ý đến những cô gái khác.

 

Giờ phút Mộc Nhiễm Thanh rảnh tay phía , vui vẻ khôn xiết, "Đáng tiếc mai khởi hành Doanh Châu thành, nếu mấy ngày là thể hái xong hết ."

 

"Cha sẽ dẫn hái giúp con, con cứ yên tâm Doanh Châu thành." Mộc Khánh Minh Cố Lạc Cẩm đang vác hai cái túi, trong lòng vô cùng hài lòng, tiểu tử mắt , thương , càng ngày càng .

 

Bốn về đến Mục gia, đặt túi xuống, Mao Đản định , Mộc Khánh Minh giữ ăn tối, "Ở nhà thúc, đừng khách khí."

 

Giúp hái chút quả mà giữ ăn cơm, ngại quá, Mao Đản xua tay, "Thúc, con thật sự khách khí, con về đây, cần gì thúc cứ gọi con."

 

Nói xong, liền vội vã chạy .

 

"Đứa trẻ ." Mộc Khánh Minh lắc đầu, đều là những đứa trẻ chất phác.

 

Bọn trẻ vây quanh bên cái túi, Mộc Nhiễm Thanh dặn dò, "Mấy thứ ăn , độc đó."

 

Vừa độc, bọn trẻ liền vội vàng lùi một bước, tránh xa nguy hiểm.

 

Mộc Nhiễm Thanh , "Tốt lắm, ý thức nguy hiểm, buổi tối món ngon cho các con ăn."

 

Có món ngon, bọn trẻ reo hò, Cố Minh Hạo lập tức chạy đến ôm chầm lấy Mộc Nhiễm Thanh, "Thanh Thanh tỷ tỷ là nhất, đợi con lớn, con sẽ cưới tỷ vợ."

 

Mộc Nhiễm Thanh phì mắng , "Ta mới bà nội trợ cho con , mơ lắm!"

 

Cố Minh Hạo mặt mày thất vọng, "Ai, Thanh Thanh tỷ tỷ gả cho con, thì gả cho Tam ca của con , trông cũng tệ lắm."

 

 

Loading...