Dọn sạch kho của kẻ thù, nằm ngửa thắng lớn trên đường lưu đày - Chương 153: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-29 00:14:39
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Công tử, cầu xin đừng đuổi

 

Hai ngày , Cố Lạc Cẩm nhận thư hồi âm của Mộc Khánh Minh, liền nhanh chóng tìm Mộc Thanh Thành và Cố Hoằng Nghị.

 

Bốn khi xem thư xong, cuối cùng cũng Mộc Khánh Minh bận rộn hơn một tháng nay rốt cuộc đang gì.

 

Hắn cùng đám đây, tìm thấy tất cả các cứ điểm của hải tặc. Sau khi Thành Thân Vương rời , bọn họ chuẩn đột kích hang ổ hải tặc, tiêu diệt sạch hải tặc còn ở vùng biển đó.

 

Thành Thân Vương dẫn phần lớn hải tặc, đúng lúc cho bọn họ cơ hội nhất.

 

Mộc Thanh Thành về giúp phụ : “Cố đại ca, Tam công tử, nơi đây giao cho các , về đảo một chuyến, cùng phụ bọn họ hành động.”

 

Nhiều thì nhiều sức mạnh, Mộc Thanh Thành yên tâm, nhất định tự tham gia.

 

Y : “Còn phiền Tam công tử nhờ A Anh giúp gửi thư, bảo phụ bọn họ đợi hai ngày, hôm nay sẽ khởi hành.”

 

Cố Lạc Cẩm thấy Mộc Nhiễm Thanh cùng, liền ngay: “Thế , trong Doanh Châu thành giúp đỡ, nhất thời sẽ vấn đề gì, đại ca ở đây, sẽ cùng cô nương về.”

 

Cố Hoằng Nghị bọn họ về thì lòng sẽ yên, : “Các ngươi về giúp Mộc thúc, nơi cứ giao cho , các ngươi yên tâm.”

 

Mộc Nhiễm Thanh tin tức, hận thể lập tức , nàng dậy: “Vậy thì nơi giao cho Cố đại ca, chúng nhanh chóng thu dọn, lập tức xuất phát.”

 

Bốn dậy, mỗi một việc bận rộn.

 

Mộc Thanh Thành dặn dò đại đồ , bảo lên đài đừng căng thẳng: “Căn bản công của con kém một chút, nhưng những ngày biểu diễn cần nhiều căn bản công, con sẽ ứng phó .”

 

“Sư phụ ngoài hai ngày, mấy ngày gánh hát giao cho con.” Mộc Thanh Thành vỗ vai đại đồ : “Sư phụ tin tưởng con, cố gắng biểu hiện thật .”

 

Đại đồ gánh vác trọng trách lớn, đây diễn khỉ, đầu diễn Tôn Ngộ Không, trong lòng chút kích động: “Sư phụ yên tâm, con nhất định sẽ thất vọng.”

 

“Sư phụ, con gì?” Nhị đồ Mẫn Tuyên cong mắt, mặt Mộc Thanh Thành, mong chờ y.

 

“Con , cố gắng luyện công, lười biếng.”

 

Giọng Mộc Thanh Thành đối với đồ phần cưng chiều mà chính y cũng nhận : “Ở nhà theo sắp xếp của Cố đại công tử và đại sư , nhiều nhất năm sáu ngày là về.”

 

Nhị đồ là do Mộc Thanh Thành cứu về, nhận đồ .

 

Ngày đó trời đông giá rét, tuyết lớn như lông ngỗng rơi đầy trời. Nửa đêm, ba điều cấp bách, Mộc Thanh Thành từ nhà xí bước , thấy một tiếng “ầm” ở cửa.

 

Tưởng gây chuyện nửa đêm, y lén lút đến cửa, cảm nhận thấy ở đó, y nhanh chóng mở cửa, cho đối phương một bất ngờ, tóm lấy đó.

 

Ai ngờ, kéo cửa , từ bên ngoài lăn , thuận thế ôm lấy chân Mộc Thanh Thành, đôi mắt ướt đẫm đáng thương y, yếu ớt cầu xin: “Công tử, cứu mạng~”

 

Nói xong, liền ngất xỉu bên chân Mộc Thanh Thành.

 

Bên ngoài gió tuyết giao thêm, Mộc Thanh Thành ngoài một cái, mượn ánh sáng từ chiếc đèn lồng trong tay, chỉ thấy một chuỗi dấu chân.

 

Dấu chân sâu, còn vết té ngã.

 

Đóng cửa , Mộc Thanh Thành tiểu bất điểm chân, một tay nhấc y lên kẹp hõm nách, một tay xách đèn lồng về phòng.

 

Ghét bỏ y một dơ bẩn, Mộc Thanh Thành tiện tay ném xuống sàn, đó đốt lò than để sưởi ấm cho y.

 

Lò than trong phòng và bếp lẩu trong tửu lầu giống , ống dẫn khói ngoài, trong phòng ấm áp, mùi.

 

Mẫn Tuyên ném xuống đất tỉnh , hung ác trừng mắt bóng lưng bận rộn của Mộc Thanh Thành. Bản công chúa vốn kiều quán dưỡng, khi nào đối xử thô lỗ như .

 

Tên nam nhân đáng ghét , dám đối xử với nàng như thế, thật to gan.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-sach-kho-cua-ke-thu-nam-ngua-thang-lon-tren-duong-luu-day/chuong-153.html.]

Xoa xoa cái m.ô.n.g té đau, Mẫn Tuyên bĩu môi, vẫn nghĩ cách trừng phạt tên nam nhân đáng ghét .

 

Mộc Thanh Thành thấy y tỉnh, liền rót cho y một ly nước ấm: “Sáng mai liền rời .”

 

Uống nước xong, sưởi ấm bên lửa, Mẫn Tuyên bắt đầu chế độ mít ướt. Nàng xem ít vở kịch, bịa một thế bi t.h.ả.m rành rọt.

 

Cha vì lợi ích, gả nàng cho một tên ngốc, nàng đồng ý, cha tẩu đ.á.n.h một trận, nhốt .

 

hầu trung thành bên cạnh nàng thấy nàng đáng thương, nhân lúc đêm khuya vắng , mở cửa cho nàng trốn thoát.

 

Ai ngờ đường bỏ trốn, gặp kẻ , cướp hành lý của nàng, còn ngân lượng, một đường ăn xin đến Doanh Châu thành.

 

“Đến Doanh Châu thành suýt chút nữa quan binh bắt coi là ăn mày, trốn đông trốn tây mới may mắn ở . Buổi tối quá lạnh chỗ , nên mới đến đây.”

 

Mẫn Tuyên ôm lấy chân Mộc Thanh Thành: “Công tử, cầu xin đừng đuổi , thật sự chỗ nào để . Ơn cứu mạng, nguyện lấy báo đáp, nếu , đêm nay sẽ theo .”

 

“Nói bậy bạ gì đó.”

 

Mộc Thanh Thành tức giận đá Mẫn Tuyên : “Con gái nhà ai mà hổ…”

 

“Oa~” Mẫn Tuyên lớn: “Huynh ném , còn dùng chân đá …”

 

“Ngươi la hét gì .” Mộc Thanh Thành sợ hãi vội vàng bịt miệng Mẫn Tuyên , đêm hôm khuya khoắt đ.á.n.h thức dậy, thấy trong phòng , chắc chắn sẽ tò mò chuyện gì xảy .

 

Mộc Thanh Thành nhỏ: “Ta bỏ tay , ngươi đừng la lớn, .”

 

Mẫn Tuyên gật đầu, giọng ồm ồm, uất ức : “Vậy đuổi , chỗ nào để , với , xin .”

 

“Ta xin , lập tức ném ngươi ngoài.”

 

“Oa~” Mẫn Tuyên lập tức , nước mắt lã chã rơi xuống.

 

Mộc Thanh Thành bao giờ thấy cô nương nào giỏi đến , dù là nữ giả nam trang, y vội vàng buông nàng : “Đi , nơi dung ngươi.”

 

“Huynh đá , còn mắng .” Mẫn Tuyên bệt xuống đất chịu dậy, cứ bên chân Mộc Thanh Thành: “Còn ném ngoài, giữa mùa đông tuyết lớn như , ném ngoài, đây là mưu sát.”

 

Sao nâng lên đến mức mưu sát .

 

Mèo con Kute

Mộc Thanh Thành cô gái bên chân, đúng là oan nghiệt, cứu còn cứu vấn đề. Bị nàng như , cứ như thể là một đại tội nhân .

 

Hết cách, Mộc Thanh Thành thỏa hiệp: “Được , đuổi ngươi , ngươi cứ ở đêm nay .”

 

Nói xong định lên giường, Mẫn Tuyên ôm chặt chân: “Huynh ngủ giường, để ngủ sàn cả đêm đó chứ?”

 

Mộc Thanh Thành kéo kéo chân, trực tiếp kéo cả nàng theo, bất đắc dĩ: “Ngươi cướp giường của đó chứ, là ân nhân cứu mạng của ngươi đấy.”

 

“Ta bao giờ ngủ sàn.” Nàng là công chúa mà, ai dám để nàng ngủ đất, sống nữa .

 

Mộc Thanh Thành : “Ngươi ngủ tấm ván chân giường, sẽ mang cho ngươi một bộ chăn đệm.”

 

Mẫn Tuyên vẫn chịu buông, Mộc Thanh Thành đành kéo nàng cùng , từ trong tủ quần áo lấy một bộ chăn đệm dày nhất.

 

Mẫn Tuyên đúng là một phế vật, cái gì cũng , Mộc Thanh Thành đành chấp nhận phận trải giường cho nàng, lấy cho nàng một cái gối: “Thế chứ?”

 

“Được .” Mẫn Tuyên vui vẻ nhào chăn đệm: “Cuối cùng cũng thể ngủ một giấc ngon lành .”

 

Mộc Thanh Thành cực kỳ ghét bỏ: “Dậy rửa mặt chải đầu hãy ngủ, xem ngươi dơ bẩn thành cái dạng gì .”

 

Mẫn Tuyên bĩu môi, ngoan ngoãn bò dậy, theo Mộc Thanh Thành phòng tắm.

 

 

Loading...