Dọn sạch kho của kẻ thù, nằm ngửa thắng lớn trên đường lưu đày - Chương 22:: Trở Mặt Thành Thù ---
Cập nhật lúc: 2025-10-28 13:54:21
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đại Hoàng tử cũng nhận tin tức tương tự, ngoài việc xót xa cho chi tư quân , còn vàng bạc tài vật và lương thực trong sơn trại đều còn.
Hắn cũng như Vệ Quốc Công, cho rằng của Vệ Quốc Công lén lút chuyển đồ .
Đại Hoàng tử nhe răng nhếch mép : "Bình thường luôn với bản vương là bạc, bạc đủ, hóa là bỏ túi riêng.
Nói gì mà một lòng phò tá bản vương, tất cả đều vì bản vương, bản vương thấy bọn chúng một lòng vì lợi ích của chính thì đúng hơn."
Đặng Công công cúi đầu thuận mắt, nhỏ giọng : "Điện hạ, Vệ Quốc Công phủ là nhà đẻ của Hoàng hậu nương nương, bọn họ chắc chắn vẫn lấy nương nương và Điện hạ trọng."
"Hừ!"
Đại Hoàng tử lạnh: "Ngươi e là quên , con trai ruột của Mẫu Hậu, chẳng qua là con của một cung nữ mà thôi.
Bọn chúng từ đáy lòng khinh thường Đại Hoàng tử là , cho rằng là nhờ vả bọn chúng mới sự tôn quý như ngày nay."
Đối với điều , Đại Hoàng tử khịt mũi coi thường, , Hoàng hậu thể củng cố địa vị, Vệ Quốc Công phủ của bọn họ cũng sẽ long đong.
Vệ Quốc Công năng lực, thủ đoạn, đáng tiếc, sinh mấy đứa con trai tầm thường, đứa duy nhất thừa hưởng một phần ba bản lĩnh của Vệ Quốc Công là Ngụy Gia Nghệ c.h.ế.t.
"Điện hạ, nương nương đối với thật lòng yêu thương, những năm nay đều chăm sóc tỉ mỉ đó ạ."
"Đó là do bà sinh con trai, nên chỉ thể trông cậy bản vương." Yêu thương ư, thật châm biếm, g.i.ế.c c.h.ế.t ruột của , đoạt lấy .
Phụ hoàng từng , khi đó mẫu sinh , đứa con đầu lòng, phụ hoàng vui mừng khôn xiết. Vốn dĩ định sắc phong mẫu Thục phi, nào ngờ mẫu phúc phận , mắc bệnh cấp tính mà qua đời.
Mèo con Kute
Dù Hoàng hậu, vẫn là Đại hoàng tử tôn quý, mẫu phi yêu thương . Không mẫu tộc hiển hách, phụ hoàng sẽ càng tín nhiệm , chứ như bây giờ mà đề phòng.
Đặng công công chỉ đành khuyên nhủ, “Điện hạ, cẩn thận vách tai.”
Đại hoàng tử trong lòng hận đến cực điểm, “Người bên truyền tin, khách điếm vây g.i.ế.c nhẫn giả Đông Doanh, xem Vệ Quốc Công hợp tác với Thành Thân Vương .
Bổn vương phái theo dõi bên đó, bất kỳ động tĩnh gì lập tức về bẩm báo.”
“Vâng.”
Đại hoàng tử híp mắt, ngươi bất nhân bất nghĩa, đến lúc cần, chỉ thể coi các ngươi như đá lót đường.
Bên khác, Hoàng thượng xem sổ sách của sơn trại, thủ lĩnh Ngự Lâm Quân bẩm báo sơn trại chẳng thứ gì đáng giá, kho lương thực trống rỗng, tức giận ném sổ sách .
“Xem bàn tay của bọn chúng vươn dài, ngay cả trong Ngự Lâm Quân cũng của chúng. Sau khi trở về hãy tự điều tra, nhổ tận gốc những loại cỏ dại đó cho trẫm.”
“Vâng.”
Chờ thủ lĩnh Ngự Lâm Quân lui xuống, Hoàng đế búng tay một cái, Đại nội mật thám quỳ gối ngự án.
Hoàng đế hạ lệnh, “Cho trẫm theo dõi sát Đại hoàng tử và Vệ Quốc Công phủ, động tĩnh gì lập tức bẩm báo cho trẫm. Nói với Cố Lạc Cẩm, U Châu giáp với Doanh Châu, nên thế nào.”
“Thần lập tức phái thông báo cho Cố Tam công tử.”
“Còn nữa, Cố gia lập công.” Hoàng đế xong chỉ dụ trong tay, đưa cho Khúc công công chuyển cho Đại nội mật thám, “Truyền chỉ dụ của trẫm, miễn phận tội thần cho bọn họ, giáng thành thứ dân nhưng miễn binh dịch và tạp dịch.”
“Thần tuân chỉ.”
Mộc Nhiễm Thanh chỉ là lấy đồ vật của sơn trại, khiến Vệ Quốc Công và Đại hoàng tử trở mặt thành thù, khiến Hoàng đế càng thêm nghi kỵ hai .
Mộc Nhiễm Thanh ngày càng giàu , nàng càng xe ngựa, vui vẻ ngân nga một khúc ca.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-sach-kho-cua-ke-thu-nam-ngua-thang-lon-tren-duong-luu-day/chuong-22-tro-mat-thanh-thu.html.]
Người nhà họ Cố cũng mang vẻ mặt thoải mái, sắp đến Tấn Dương Thành thuộc Quỳnh Châu, nơi quan là cháu của Cố phu nhân Trần Mỹ Kiều.
Những năm Trần Mỹ Kiều mực chăm sóc và cháu trai bên nhà đẻ, chỉ tiếc là hai đời đều nhân tài kiệt xuất, vị Trần Nhiên Trần đại nhân ở Tấn Dương Thành là tiền đồ nhất.
Giờ đến địa phận Tấn Dương Thành, đến việc khoản đãi như thượng khách, ít nhất cũng thể ăn ngon ngủ yên, nghỉ ngơi một đêm thật chứ.
Đi qua ngọn núi cuối cùng, con đường phía càng lúc càng bằng phẳng, phóng tầm mắt xa, là một thảo nguyên rộng lớn vô tận.
Trần Mỹ Kiều chút kích động , “Đây là đến địa giới Tấn Dương Thành chứ?”
Cố Lạc Cẩm mở rèm xe, chỉ cột mốc biên giới, “Mẫu , xem, qua đây, là đến địa giới Tấn Dương.”
“Cuối cùng cũng đến .” Từ khi phụ mẫu và tẩu lượt qua đời, Trần Mỹ Kiều ba năm gặp đại cháu trai, nhân tiện hỏi thăm tình hình gia đình.
Cố Diệc Nhiên cùng xe đó dọa sợ, suốt đường lời nào, lúc sắp gặp , vui vẻ hỏi, “Tổ mẫu, tối nay chúng thể ngủ giường lớn, ăn đồ ngon chứ? Sẽ còn kẻ nào bắt nạt chúng nữa ?”
“Sắp đến chỗ biểu thúc của con , đương nhiên sẽ ai dám bắt nạt chúng nữa.” Trần Mỹ Kiều ôm tiểu tôn tử, “Tối nay chúng thể ngủ một giấc an .”
Trên mặt Cố Diệc Nhiên cuối cùng cũng nở nụ , mở rèm xe tìm ca ca và tỷ tỷ chuyện, kể cho bọn họ sắp đến nhà , thể nghỉ ngơi thật .
Đám trẻ hò reo vui mừng, tạm thời quên những chuyện kinh hoàng đó, bàn tán rằng đến Tấn Dương Thành, bọn chúng thể cần ở trong phòng nữa, thể ngoài sân chơi .
Những khác trong Cố gia, bao gồm cả ba nhà họ Mộc đều nghĩ như .
Mộc Nhiễm Thanh hai bên đường, lúa mì nhú lên khỏi đất, một màu xanh non mơn mởn, tràn đầy sức sống.
Đằng xa, còn đám trẻ nhà bá tánh đang chăn dê, chăn bò, thổi những chiếc còi từ vỏ cây, tiếng vang vọng đến đây.
Năm nay Tấn Dương huyện gió hòa mưa thuận, mùa màng bội thu, bá tánh hình như sống cũng tệ.
Mộc Nhiễm Thanh tràn đầy kỳ vọng vị Trần đại nhân , hẳn là một vị quan , quan thì sẽ bỏ mặc sống c.h.ế.t của nhà cô cô, sắp xếp chỗ ăn chỗ ở, lúc rời cho thêm lương thực và bạc là điều chắc chắn.
Theo ký ức của nguyên chủ, Trần Mỹ Kiều rộng rãi với nhà đẻ, cực kỳ chăm sóc các cháu trai .
Một buổi sáng đều trải qua trong kinh tâm động phách, đội ngũ dừng chân nghỉ ngơi tại dịch quán ở Tấn Dương, buổi chiều một mạch tiến huyện thành.
Đội ngũ đến cửa dịch quán dừng , từ bên trong chạy một nam tử trung niên, là quản gia của nhà nào đó.
Quản gia tiến lên chắp tay hành lễ với Hác đội trưởng, “Xin hỏi quan gia áp giải, nhà họ Cố lưu đày từ kinh thành ?”
Hác đội trưởng xuống ngựa, “Chính là , ngươi là?”
“Tại hạ là quản gia phủ Trần đại nhân ở Tấn Dương, đặc biệt đến đây cung nghênh đại nhân và nhà họ Cố.”
Trần quản gia nhét một thỏi bạc cho Hác đội trưởng, “Đại nhân, bên trong chuẩn sẵn rượu thịt thịnh soạn, kính xin đại nhân chiếu cố cho.”
Cường long đấu địa đầu xà, huống hồ đối phương là quản gia của một phủ quan viên, Hác đội trưởng đương nhiên nể mặt, gật đầu, dẫn hai dịch quán.
Bên Trần Mỹ Kiều và Cố Bang Ngạn xuống xe ngựa, Trần quản gia lập tức tới hành lễ, “Tiểu nhân gặp cô nãi nãi và các vị chủ tử, bên trong chuẩn sẵn rượu thịt, kính mời các vị dùng.”
Trần Mỹ Kiều an ủi, “Những thứ đều do Trần Nhiên sắp xếp ?”
“Đại nhân về quê mấy hôm , ở phủ, là phu nhân tính toán cô nãi nãi cùng đoàn sẽ đến trong một hai ngày , đặc biệt sai tiểu nhân ở đây chờ đợi.”
Trần quản gia tươi , “Cô nãi nãi và các vị chủ tử cứ dùng cơm nghỉ ngơi , những chuyện khác chờ hẵng .”
Mộc Nhiễm Thanh cùng phụ và ca ca một cái, chuyện đây.