Dọn sạch kho của kẻ thù, nằm ngửa thắng lớn trên đường lưu đày - Chương 30: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-28 13:54:29
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
An Dương huyện kỳ lạ
“Đại nhân, Cố gia An Dương huyện, nhưng chỉ bốn cha con Cố gia, nữ quyến thì ở phía .”
Cứ đến mỗi nơi, Đội trưởng Hác đều cầm hộ tịch của Cố gia đến nha môn đóng dấu.
Văn thư cầm hộ tịch cũ của Cố gia tìm sư gia, “Ngài xem?”
“Đóng dấu cho bọn chúng , cứ là một phần nhà lao An Dương huyện đang sửa chữa, bảo bọn chúng trực tiếp rời khỏi huyện thành.”
Sư gia dặn dò, “Tình hình An Dương huyện bây giờ ngươi , mau chóng tiễn , đừng để ba tên sai dịch điều bất thường.”
“Vâng.”
Sau khi hạn hán xảy , một lượng lớn lương thực và bạc cứu trợ đều rơi túi của huyện lệnh đại nhân, bọn họ cũng nhân tiện uống ké chút canh.
Những tai dân tị nạn đều bọn họ đuổi khỏi thành, tập trung ở một nơi hẻo lánh, chỉ cần sức lao động là , nếu sẽ cơm ăn.
An Dương huyện thuộc vùng đồi núi, khi xảy hạn hán, vật sản phong phú, đặc biệt là mỏ than nhiều.
Năm tên thổ phỉ hung ác đó đưa đến đây để đào than, bọn chúng cả đời thể nào thoát , chỉ thể chịu lửa nghiệp thiêu đốt ở mười tám tầng địa ngục.
Triều đình mở nhiều mỏ than ở phía bắc và nam An Dương huyện, hàng năm một lượng lớn than vận chuyển từ đây khắp cả nước, phần lớn dùng để luyện kim.
Người giàu chê than đá khói ngạt , còn độc, những năm đây ít đốt than sưởi ấm mà c.h.ế.t cả nhà, giàu và quý nhân hiện nay vẫn dùng than sợi bạc thượng hạng để sưởi ấm, nấu cơm thì đốt củi.
Ban đầu, Mạnh Tử Bác định đưa bộ Cố gia đến hắc diêu đào than, nhưng sợ bọn họ quá xảo quyệt khi thoát sẽ để hậu họa vô cùng, nên dứt khoát lệnh cấp , g.i.ế.c sạch để diệt trừ hậu hoạn.
Đội trưởng Hác lấy hộ tịch, văn thư hỏi, “Sao Cố gia chỉ nam giới, nữ quyến ?”
Mèo con Kute
“Nữ quyến và trẻ con gặp sơn phỉ ở Tấn Dương phủ, dọa cho kẻ thì bệnh, kẻ thì điên, kéo chậm tiến độ của chúng , nên cứ để bọn họ tự theo .”
Đội trưởng Hác bất lực , “Cứ xem tạo hóa của bọn họ thôi, miễn đừng c.h.ế.t đường là .”
Chuyện sơn phỉ Tấn Dương nhanh chóng truyền đến An Dương huyện, văn thư nhận câu trả lời chính xác, vẫy tay, “Vậy chúc sớm thành nhiệm vụ, thuận lợi trở về kinh thành.”
“Đa tạ!” Đội trưởng Hác giơ tay đáp lễ, cùng hai sai dịch áp giải bốn rời khỏi nha môn huyện.
Tiễn bọn họ khỏi cổng thành, sư gia dẫn theo vài cao thủ, từ một con đường khác phóng ngựa rời , đợi sẵn ở ngã ba đường ống nước vắng vẻ ngoài thành.
A Cường (Aqiang) và ba Đội trưởng Hác dẫn bọn họ , đường sợ hãi run rẩy khắp , nha môn đối thoại mới Đội trưởng Hác và những là quan sai.
Sợ triệu nha môn, bốn dám phản kháng, ngoan ngoãn theo, khỏi nha môn mới thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ nỗi khổ khó , chỉ cần chậm một chút là roi da quật tới tấp, đ.á.n.h t.h.ả.m thiết, dám phản kháng.
Ba Đội trưởng Hác cưỡi ngựa , bọn họ theo , từ sáng đến giờ chỉ ăn hai cái bánh rau, liên tục đường, khát khô cổ họng như bốc khói.
Cuối cùng bọn họ cũng dừng , Đội trưởng Hác lấy bản đồ xem nên đường nào.
Đột nhiên, vài hắc y nhân cầm đại đao từ bên cạnh xông , “Giao hết những thứ đáng tiền đây, nếu đừng trách chúng khách khí.”
Đội trưởng Hác lấy lệnh bài, “Quan sai áp giải phạm nhân lưu đày, thứ gì đáng tiền.”
“Không thứ gì đáng tiền, thì lấy mạng mà đổi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-sach-kho-cua-ke-thu-nam-ngua-thang-lon-tren-duong-luu-day/chuong-30.html.]
Nói thì chậm mà xảy thì nhanh, hắc y nhân vây bảy , giơ đại đao c.h.é.m tới, mỗi nhát đều chí mạng.
Đội trưởng Hác thấy địch đối phương, với hai quan sai, “Dù bọn chúng cũng là tội nhân, đưa đến man hoang cũng sống nổi, chúng cần thiết đ.á.n.h đổi tính mạng, rút lui mau!”
Ba còn lưu luyến giao chiến, tìm đúng cơ hội thúc ngựa về, thoắt cái biến mất tăm, để A Cường và bốn khác một đối mặt với hắc y nhân, sợ hãi mềm nhũn.
Hắc y nhân lời nào, xông lên c.h.é.m g.i.ế.c, A Cường và bốn dốc hết sức phản kháng, cuối cùng đều c.h.ế.t loạn đao.
Đến lúc c.h.ế.t, A Cường và bốn mới , bọn họ trở thành thế cho khác, c.h.ế.t nhắm mắt.
Sư gia cho nhắm mắt bốn , “Các , từ nay về , đời còn Cố Bang Ngạn và bốn cha con bọn họ nữa .”
Ném xuống một túi bạc, sư gia cưỡi ngựa về nha môn huyện An Dương, khoe công với Mạnh Tử Bác.
Ba Đội trưởng Hác sớm đến nha môn huyện báo án, phạm nhân áp giải chặn g.i.ế.c, đây là chuyện lớn, Mạnh Tử Bác lập tức phái một đội nha dịch của nha môn theo ba Đội trưởng Hác đến cứu viện.
Nha dịch theo đến ngã ba đường, chỉ thấy bốn t.h.i t.h.ể m.á.u thịt lẫn lộn, hắc y nhân sớm biến mất tăm. Bọn họ dứt khoát giúp ba Đội trưởng Hác chôn cất , đồng thời chứng cho bọn họ, bốn c.h.ế.t tay giặc cướp, liên quan gì đến bọn họ.
Ba Đội trưởng Hác cầm chứng nhận của nha môn huyện An Dương, dừng , phi ngựa cấp tốc trở về kinh thành phục mệnh.
Mạnh Tử Bác giải quyết bốn cha con Cố gia, lập công lớn, vội vàng thư về kinh thành, khoe công với Vệ Quốc Công phủ, và chuẩn đón Phụ Quốc Đại Tướng Quân ngày mai.
Một bên khác, Cố Bang Ngạn trả tài sản mà A Cường và những khác cướp của gia đình ông lão chủ nhà, tìm thấy xe ngựa của nhà ông lão ngoài làng, chuẩn lương khô cho ông lão trở về Tấn Dương thành.
Bên đó còn của chủ nhà và một đứa trẻ hai tuổi, ông lão sẽ về báo tin dữ cho bọn họ, giúp bà lão cùng nuôi dạy đứa trẻ.
Chiếc xe ngựa cô độc biến mất nơi chân trời, tất cả đều thở dài một tiếng, A Cường và bọn họ đáng đời, nhưng khổ nạn của dân chúng An Dương huyện là do hạn hán và sự tắc trách của quan phủ gây .
Cả gia đình hóa trang thành hai nhóm tai dân tị nạn, Mộc Khánh Minh, Mộc Nhiễm Thanh cùng Hồng Đậu và gia đình bốn của Cố Hoằng Nghị cùng, Mộc Thanh Thành theo bên Cố Bang Ngạn, bảo vệ an cho bọn họ.
Hai đội sửa soạn xong xuôi, rời khỏi thôn.
Trên đường , gặp một dân nào , tuy nhiên, càng gần huyện thành An Dương, trong các thôn làng qua càng nhiều.
Những dân thấy xe ngựa qua, lập tức gọi con nhà, rầm một tiếng đóng cửa, như thể bọn họ là ma quỷ đáng sợ.
Trong thôn thì gì bất thường, hai đội đều dừng , cố gắng đến An Dương huyện khi trời tối.
Buổi chiều tối, đường gặp ba Đội trưởng Hác đang về.
“Các vị, bốn g.i.ế.c ở ngã ba đường ngoài An Dương huyện, các vị nghĩ sai, bọn họ quả nhiên sẽ dễ dàng để các vị qua An Dương huyện .”
“Đa tạ Hác đại nhân cùng hai vị đại nhân khác giúp đỡ, Cố gia khắc cốt ghi tâm.” Cố Bang Ngạn dẫn hai con trai tiến lên hành lễ cảm tạ, “Các vị thương chứ?”
“Đa tạ quan tâm, mục tiêu của bọn chúng là các vị, chúng thương.”
Đội trưởng Hác nhắc nhở Cố Bang Ngạn và những khác, “An Dương huyện xảy tai ương, trong và ngoài huyện thành mấy tai dân, các thôn làng phía trống , kỳ lạ.
Các vị An Dương huyện, vẫn nên rời sớm, tránh để sinh chuyện ngoài ý . Vẫn đừng đóng giả tai dân tị nạn nữa, cứ là nương tựa hoặc về quê .”
Biết Đội trưởng Hác là vì cho bọn họ, Cố Bang Ngạn và những khác đồng ý, khi cảm ơn, bọn họ xa.
Đội trưởng Hác gặp Mộc Khánh Minh và Mộc Nhiễm Thanh vẫn như , hy vọng bọn họ thuận lợi qua An Dương huyện, sớm ngày đến đích.