Dọn sạch kho của kẻ thù, nằm ngửa thắng lớn trên đường lưu đày - Chương 43: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-28 13:54:42
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thu nhận Cẩu Tử, đổi tên Tạ Tử An

 

Cẩu Tử tắm gội, quần áo sạch sẽ bước , Mộc Nhiễm Thanh thấy, khen, “Vẫn là một tiểu tử khôi ngô đấy chứ.”

 

Cẩu Tử chút rụt rè đó, “Cảm ơn tỷ tỷ.”

 

Mộc Nhiễm Thanh vẫy tay gọi , đẩy một bát mì trứng đến mặt, “Ăn , ăn no ngủ một giấc thật ngon.”

 

“Thơm quá.” Đã bao lâu ăn mì, trứng thì còn lâu hơn nữa, Cẩu Tử quên cả mùi vị của chúng.

 

Cẩu Tử cầm đũa lên, ăn một miếng, ăn mãi nước mắt cứ tuôn trào. Đến cuối cùng, nghẹn ngào nuốt nổi mì nữa, ghế òa lên.

 

Mộc Nhiễm Thanh bên cạnh bé, ngăn cản , cũng lên tiếng an ủi.

 

Một đứa trẻ bắt đến mỏ than sống những ngày tháng cơ cực, trong thời gian đó còn mất duy nhất, luôn đè nén nỗi đau cả thể xác lẫn tinh thần, cần giải tỏa.

 

Khóc đủ , Mộc Nhiễm Thanh mới bảo Hồng Đậu (cũng đỏ mắt) lấy nước nóng cho Cẩu Tử rửa mặt, “Khóc , lòng thấy dễ chịu hơn chút nào ?”

 

Cẩu Tử nức nở gật đầu, “Tỷ tỷ, cháu nhớ ông nội quá, nếu ông nội còn sống, ông cũng thể ăn mì ngon thế .”

 

“Đáng tiếc c.h.ế.t, bọn chúng vứt xuống giếng mỏ sâu, bao giờ ăn nữa.”

 

Đây đều là nghiệt chướng do đám quan hủ bại gây .

 

Mộc Nhiễm Thanh đau lòng ôm Cẩu Tử, “Khóc , thật một cho ông nội. Sau hôm nay chúng sẽ nữa, sống thật , để ông nội an lòng.”

 

“Tỷ tỷ, hu hu hu......”

 

Cẩu Tử , Hồng Đậu cũng cùng bé, ba ôm nức nở.

 

Khóc đủ , Mộc Nhiễm Thanh rửa mặt cho bé, bảo Hồng Đậu lấy thêm một phần mì. Cẩu Tử ôm bát mì, “Tỷ tỷ, bát thể ăn , vẫn còn nóng hổi, thể lãng phí.”

 

Từ nhỏ sống nương tựa ông nội, trải qua ngày tháng gian khó, Cẩu Tử nỡ lãng phí chút thức ăn nào, liền ăn ngấu nghiến, “Thật ngon, thật thơm.”

 

Nhìn Cẩu Tử ăn ngon lành, Mộc Nhiễm Thanh cảm khái muôn vàn, bất kể triều đại nào, khốn khổ nhất vĩnh viễn là bá tánh ở tầng đáy.

 

Hồng Đậu sợ Cẩu Tử nghẹn, liền rót nước cho bé, “Ăn từ từ thôi, đủ thì bảo nhà bếp thêm cho.”

Mèo con Kute

 

Có lẽ là đồng cảm, Hồng Đậu mười một tuổi gia đình bán cho nha tử ( buôn ), trải qua nhiều nhà cuối cùng mới đến Mục gia.

 

Ở Mục gia, lão gia và công tử đối xử với nàng, tiểu thư thì khỏi , coi nàng như chị em, như bạn bè, nàng hạnh phúc như rơi hũ mật.

 

Biết phận của Cẩu Tử, Hồng Đậu buồn vô cùng, “Sau , chúng đều là của .”

 

Cẩu Tử mắt rưng rưng gật đầu, “Cảm ơn Hồng Đậu tỷ tỷ.”

 

Ăn cơm xong, Cẩu Tử ngủ , đúng lúc Mục Khánh Minh và Mục Thanh Thành đến khách điếm, cả nhà chuyện.

 

“Không ngờ Cẩu Tử nhà chúng khôi ngô thế .” Mục Khánh Minh hỏi Cẩu Tử, “Con họ gì, năm nay bao nhiêu tuổi ?”

 

Cẩu Tử lễ phép đáp, “Mục bá bá, con họ Tạ, năm nay mười sáu tháng tám là tròn mười một tuổi.”

 

“Đã mười một tuổi , chúng sẽ gọi Cẩu Tử nữa, gọi là Tạ Tử An, bình an vui vẻ mà lớn lên.”

 

Mục Khánh Minh xoa đầu Cẩu Tử, “Con thích tên ?”

 

“Tạ Tử An.” Cẩu Tử lẩm nhẩm cái tên , “Mục bá bá, con thích lắm, còn hơn tên của các đứa trẻ cùng làng con.”

 

“Thích là , đừng gọi Mục bá bá nữa, nếu con thì gọi là nghĩa phụ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-sach-kho-cua-ke-thu-nam-ngua-thang-lon-tren-duong-luu-day/chuong-43.html.]

 

Tạ Tử An lập tức quỳ xuống dập đầu ba cái thật mạnh cho Mục Khánh Minh, giòn giã kêu một tiếng, “Nghĩa phụ.”

 

“Ngoan, mau lên.” Mục Khánh Minh đỡ Tạ Tử An dậy, đeo cho bé một miếng ngọc bội khắc chữ “An”.

 

Tạ Tử An nhẹ nhàng sờ chữ ngọc bội, “Nghĩa phụ, đây là chữ gì ạ?”

 

“Chữ An, ý là bình an.” Mục Khánh Minh với bé, “Chỉ khi con cố gắng học thật giỏi bản lĩnh, mới thể tự bảo vệ bình an, và bảo vệ những quan trọng trong lòng con.”

 

“Nghĩa phụ, con nhớ .” Nếu ngày bản lĩnh, bé và ông nội bắt , ông nội cũng sẽ c.h.ế.t.

 

Mục Khánh Minh gật đầu, “Sau chúng một nhà, bọn họ là ca ca và tỷ tỷ của con.”

 

“Đại ca, tỷ tỷ.”

 

Mộc Thanh Thành tặng một cây đoản đao mở lưỡi quà gặp mặt cho Tạ Tử An, “Sau hãy sách học chữ, luyện võ rèn , một nam tử hán bản lĩnh.”

 

Tạ Tử An trịnh trọng nhận lấy đoản đao, ôm lòng, “Cảm ơn đại ca, con nhất định sẽ khắc khổ luyện võ, một nam tử hán ích.”

 

Mộc Nhiễm Thanh tìm trong gian một quyển sách vỡ lòng tặng cho Tạ Tử An, “Tử An, hoan nghênh con gia nhập gia đình chúng .”

 

“Cảm ơn tỷ tỷ.” Đột nhiên yêu thương, đầu tiên trong đời nhận quà, còn một cái tên như , Tạ Tử An suýt nữa .

 

Mộc Thanh Thành vỗ vai bé, “Nam tử hán chảy m.á.u chảy lệ, lau nước mắt , kiên cường dũng cảm.”

 

“Vâng.” Tạ Tử An bật khi , “Đêm qua con thấy đại ca khỏi lều, liền các nhất định sẽ chạy ngoài, ngờ các lợi hại như , cứu tất cả thợ mỏ.”

 

“Vẫn là nhờ tin tức do Tử An cung cấp, giúp chúng lượng cụ thể của bọn hắc y nhân, mới thể nắm chắc phần thắng.”

 

Mộc Thanh Thành giơ ngón cái lên, “Trong chuyện , Tử An cũng một phần công lao.”

 

“Con kể cho nghĩa phụ và đại ca những chuyện là vì các đối xử với con, cho con ăn, còn giúp con đào mỏ than.”

 

Tạ Tử An hỏi, “Nghĩa phụ, những thợ mỏ đó sẽ sắp xếp thế nào ạ?”

 

“Tứ điện hạ sẽ an bài thỏa đáng, phát lương thực cứu trợ và bạc cho nạn dân, tiền công những ngày ở mỏ than sẽ phát gấp đôi. Còn những bá tánh may gặp nạn, sẽ phát bạc an ủi cho gia đình.”

 

Mục Khánh Minh với Tạ Tử An, “Phần của ông nội con, chúng khai báo , ngày mai sẽ đưa con đến nha môn lãnh.”

 

“Được.” Ông nội mất để gì, bạc đó cứ coi như một kỷ niệm về ông nội .

 

Trưa hôm đó, cả nhà năm ăn cơm. Gia đình Cố Tứ hoàng tử mời đến nha môn dùng bữa, đến mời họ cùng , nhưng Mục Khánh Minh khéo léo từ chối, giải thích tình hình.

 

Tứ hoàng tử chút tiếc nuối, nhưng nghĩ còn nhiều cơ hội, nên cứ để họ cả nhà năm ăn bữa cơm đoàn viên.

 

Buổi chiều gia đình Cố dọn khỏi nhà Lưu đại phu, chuyển khách điếm. Chưởng quầy thấy họ đều bình an trở về, vô cùng vui mừng, vội vàng sắp xếp phòng cho họ.

 

Chưởng quầy đầy phấn khích, “Nghe đám tham quan đều Tứ hoàng tử điện hạ bắt hết , chỉnh đốn quan trường Quỳnh Châu phủ, bá tánh huyện An Dương chúng cứu , cứu !”

 

Hoàng đế sớm phái bí mật điều tra, phát hiện vấn đề của huyện An Dương, cũng chọn sẵn các quan viên mới, sẵn sàng tiếp quản Quỳnh Châu phủ và huyện An Dương, đều là những quan chức thanh liêm, minh bạch.

 

Hiện giờ Tứ hoàng tử chứng cứ xác đáng, mang theo mật chỉ của Hoàng thượng, đám tham quan và gian thương kẻ đáng g.i.ế.c thì g.i.ế.c, kẻ đáng tịch thu gia sản thì tịch thu, trả cho bá tánh Quỳnh Châu phủ những ngày tháng an .

 

Cố Bang Ngạn , “Huyện An Dương cho dân chúng lầm than, đến lúc chỉnh đốn quan trường, trả công bằng cho bá tánh.

 

Chưởng quầy tấm lòng , cứ chuyên tâm kinh doanh khách điếm, việc ăn sẽ dần phát đạt.”

 

Chưởng quầy vui mừng khôn xiết, “Xin mượn lời cát tường của ngài.”

 

 

Loading...