Dọn sạch kho của kẻ thù, nằm ngửa thắng lớn trên đường lưu đày - Chương 82: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-28 13:55:29
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mụ đàn bà đanh đá đ.á.n.h mấy cái ?
“Ân nhân, các vị chỉ cứu mạng Phương Nương, mà còn bỏ hai trăm lượng bạc.” Liễu Thất ôm Phương Nương quỳ xuống Mộc Nhiễm Thanh và Cố Lạc Cẩm: “Tại hạ nguyện nô bộc, cả đời hầu hạ lão gia phu nhân.”
Cố Lạc Cẩm giơ tay: “Đứng dậy , bổn công tử thấy hai là một cặp uyên ương khổ mệnh, đều nguyện ý vì đối phương mà hy sinh, nên mới tay tương trợ.”
“Bất quá chỉ là hai trăm lượng bạc, chỉ cần còn đó, sớm muộn gì cũng kiếm hai trăm lượng .” Cố Lạc Cẩm bảo xuống: “Trước hết hãy đợi Phương Nương của ngươi tỉnh .”
Liễu Thất gật đầu, thấy sắc mặt Phương Nương trong lòng càng lúc càng bình thường, kìm hỏi: “Phu nhân, Phương Nương nàng khi nào mới tỉnh?”
Mộc Nhiễm Thanh lau khô tay, tới kiểm tra một chút: “Sắp , ngươi ôm nàng tới gần lò sưởi đây, hâm nóng cho nàng .”
Mộc Nhiễm Thanh hơ tay thật nóng, xoa xoa hai bàn tay cho Phương Nương, nhanh đó, Phương Nương mơ màng tỉnh .
“Phương Nương, cuối cùng nàng cũng tỉnh , nàng , nàng sợ c.h.ế.t khiếp.” Liễu Thất mắt đỏ hoe: “Tỉnh là , tỉnh là .”
Phương Nương yếu ớt : “Nếu c.h.ế.t , đừng buồn, hãy đưa về chôn chân núi Đái Thúy Sơn, như cũng coi như về nhà.”
“Nói gì ngốc nghếch , nàng , vị phu nhân giải độc cho nàng.”
Liễu Thất với Phương Nương: “Chính là vị công tử và phu nhân mà chúng gặp ở đình viện đó, của Tầm Phương Lâu đến, vị công tử còn giúp trả hai trăm lượng bạc mua nàng đó.”
Phương Nương vui mừng hỏi: “Vậy từ nay về sẽ Tầm Phương Lâu bắt về nữa ?”
Liễu Thất hỏi đến ngây , đó mua của Hoa Mụ Mụ là một cái xác, sống thì liệu bắt về ? Hai về phía Cố Lạc Cẩm và Mộc Nhiễm Thanh, ánh mắt chất vấn.
Cố Lạc Cẩm : “Hai ẩn cư sơn lâm , bọn chúng hẳn sẽ Phương Nương còn sống, hai cứ yên tâm, chúng tuyệt đối sẽ tiết lộ.”
Liễu Thất vội vàng : “Ân công, tại hạ ý đó, mạng sống của chúng đều do các vị cứu, và Phương Nương đều báo đáp như thế nào...”
“Thôi , bây giờ lúc những chuyện .” Mộc Nhiễm Thanh bưng một bát nước nóng tới cho Phương Nương uống: “Nàng thoát khỏi nguy hiểm, nên núi thì núi, của Hoa Mụ Mụ phát hiện , e rằng sẽ nữa.”
Liễu Thất thể cứ thế mà bỏ : “Ân công và phu nhân khẩu âm đều là xứ khác, đến đây là để thăm viếng ?”
Cố Lạc Cẩm gật đầu: “Tên đồ tể Sửu Vinh ở Phong Bình trấn, ngươi quen ?”
“Từng qua, đây vật săn của đều bán ở chỗ .”
Liễu Thất cảm thấy cuối cùng cũng ích: “Sửu Vinh lúc nào cũng ở trong trấn, chạy khắp trấn và thôn quê để thịt lợn. Kỹ thuật thịt của , đều tìm . Hắn ở trong trấn, mà ở Lý thôn chân núi Đái Thúy Sơn.”
Mộc Nhiễm Thanh vui vẻ : “Xem thật sự nên nhiều việc thiện, kìa, đây chẳng tìm thấy của .”
Mộc Nhiễm Thanh : “Chúng đầu tới đây, lạ nước lạ cái, Liễu Thất tiểu ca thể dẫn đường cho chúng ?”
“Đương nhiên thể, tại hạ chính là Lý thôn.” Liễu Thất một nữa cảm thấy việc ích cho ân công, ôm Phương Nương dậy.
Cố Lạc Cẩm dậy: “Cứ tưởng hôm nay sẽ tới đón chúng , chắc là thịt lợn . Đi thôi, phiền Liễu Thất dẫn đường .”
Mộc Thanh Thành và Lương Bình vội vàng thu dọn, bốn lên xe ngựa. Liễu Thất ôm Phương Nương trục xe, chỉ đường cho Mộc Thanh Thành: “Từ đây cứ thẳng về phía núi Đái Thúy Sơn là .”
Trong xe ngựa, Mộc Nhiễm Thanh nhỏ giọng hỏi Cố Lạc Cẩm: “Chàng tên Sửu Vinh , còn bày cái ám hiệu gì đó gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-sach-kho-cua-ke-thu-nam-ngua-thang-lon-tren-duong-luu-day/chuong-82.html.]
Chẳng là cởi quần rắm, vẽ rắn thêm chân ?
“Chủ yếu là đối phương trông như thế nào, hơn nữa hành tung bất định, khó tìm.”
Cố Lạc Cẩm : “Nàng cũng tưởng Liễu Thất là Sửu Vinh , ai ngờ là một thợ săn, chúng còn cứu một đôi uyên ương khổ mệnh nữa chứ.”
Mộc Nhiễm Thanh nghĩ đến cái Tầm Phương Lâu , liền cảm thấy cả thoải mái: “Chàng là công tử nhà giàu, thể Tầm Phương Lâu xem thử.”
Nếu cảm thấy cái Hoa Mụ Mụ thật ghê tởm, Mộc Nhiễm Thanh cũng xem thử, mở mang tầm mắt.
“Có cơ hội nhất định sẽ .” Cố Lạc Cẩm nhất định sẽ thăm dò, bây giờ hết an định .
Mộc Nhiễm Thanh khoanh tay ngực: “Chuyến của chúng xem như thuận lợi, gặp quen Sửu Vinh, tiện tay giúp đỡ bọn họ một phen, còn tìm Hoa Mụ Mụ nữa chứ.”
Cái tên thái giám c.h.ế.t tiệt giấu giếm quá sâu, nếu nàng dùng tinh thần lực quét qua một lượt, nàng nghĩ phụ nữ yêu kiều mặt thực sự là một nữ nhân .
Cố Lạc Cẩm nịnh nọt : “Đó là nhờ phúc của Thanh Thanh, nên mới thuận lợi đến .”
“Đột nhiên khen như , chút thụ sủng nhược kinh a.”
“Không nửa lời hư ngôn, tất cả đều xuất phát từ tận đáy lòng.” Cố Lạc Cẩm chân thành : “Y thuật của Thanh Thanh, thực sự bội phục sát đất, y độc song tuyệt.”
Mộc Nhiễm Thanh kiêu ngạo giơ tay: “Quá lời, quá lời .”
Dáng vẻ kiêu ngạo vô cùng đáng yêu, khiến khóe miệng Cố Lạc Cẩm cong lên.
Mộc Nhiễm Thanh mở cửa xe, hỏi Liễu Thất và Phương Nương quen như thế nào.
Vừa hỏi mới , hai lớn lên bên từ thuở thanh mai trúc mã. Phương Nương năm nay bà nội chủ, để cha nàng bán cho Tầm Phương Lâu hai mươi lượng bạc, để cưới vợ cho ca ca nàng .
Xe ngựa nhanh tới Lý thôn, thấy xe ngựa làng, lũ trẻ con đang chơi ở cổng làng lập tức xúm , nhận Liễu Thất, nhao nhao chạy báo tin: “Liễu Thất xe ngựa về , còn dẫn theo Phương Nương nữa.”
Đột nhiên một phụ nữ trung niên xông , giáng những cú tát thẳng mặt Phương Nương: “Ngươi về gì, c.h.ế.t ở ngoài còn sạch sẽ hơn, về đây mất mặt, mất mặt!”
Liễu Thất luôn che chắn cho Phương Nương, để đối phương đ.á.n.h trúng nàng, bản thì đ.á.n.h mặt và lưng kêu bốp bốp.
Mộc Thanh Thành buộc dừng xe ngựa, thấy Liễu Thất đ.á.n.h thê t.h.ả.m như , vội vàng đưa tay ngăn : “Ngươi là ai mà xông lên đ.á.n.h ?”
Người phụ nữ cuối cùng cũng dừng tay, hung hăng quát lớn: “Ta là ai hả, là của Phương Nương đó. Các ngươi đưa con tiện nhân về gì, dơ bẩn đất Lý thôn.”
“Đuổi con tiện nhân ngoài, đuổi khỏi Lý thôn.”
Mèo con Kute
Cả một đại gia đình xúm xít chạy cùng một lão thái thái, lão thái thái cũng như phụ nữ , tới chỉ Phương Nương: “Từ nơi đó , dơ bẩn , ngươi còn sống gì, một sợi dây lưng treo cổ c.h.ế.t cho sạch.”
Ác ý to lớn khiến Mộc Nhiễm Thanh thể nhịn nữa, nàng bước khỏi xe ngựa trục xe, hai tay chống hông: “Phương Nương dơ bẩn chỗ nào? Ta thấy nàng còn sạch sẽ hơn bất kỳ ai trong các . Chính những kẻ tự tay đẩy Phương Nương hố lửa mới là vô liêm sỉ, mới nên treo cổ c.h.ế.t cho sạch.”
Lão thái thái nheo mắt: “Ngươi...”
“Ngươi cái gì mà ngươi.” Mộc Nhiễm Thanh lạnh lùng lão ác bà mặt: “Phương Nương giờ là của , ai đ.á.n.h mắng nàng , chính là đang đ.á.n.h mắng . Khiến vui, nàng đừng hòng vui vẻ.”
“Phương Nương là bỏ hai trăm lượng bạc mua, đ.á.n.h một cái mười lượng bạc, Liễu Thất, mụ đàn bà đanh đá đ.á.n.h mấy cái?”