Dọn sạch kho của kẻ thù, nằm ngửa thắng lớn trên đường lưu đày - Chương 90: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-28 13:55:37
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đều là khốn khổ

Mèo con Kute

 

Nhà Liễu Thất đất, bán căn nhà, giữ một phần, phần còn đều đưa cho chị gái .

 

Chị gái gả một thôn làng cạnh Phong Bình trấn, sống đủ ăn, cầm bạc đưa mà rơi lệ.

 

Liễu Thất cáo biệt chị gái, dứt khoát theo Cố Lạc Cẩm và những khác rời khỏi Phong Bình trấn.

 

Từ Phong Bình trấn trở về, thêm hai cỗ xe ngựa và mười tám . Các cô nương đều nhận Phương Nương, thành thể trò chuyện cùng , cũng từ Phương Nương mà hiểu rõ chuyện của Mộc Nhiễm Thanh. Thì tiểu thư là một đại phu lợi hại.

 

Mộc Nhiễm Thanh mua cho mỗi hai bộ áo bông. Sau khi y phục, trang điểm , một chút cũng vẻ phong trần, trông như những cô nương bình thường.

 

Mộc Nhiễm Thanh hài lòng: “Được , từ bây giờ hãy quên quá khứ của các ngươi, hãy suy nghĩ thật kỹ về tương lai của các ngươi . Chúng sẽ đến hải đảo, cuộc sống thể sẽ chút gian khổ, các ngươi chuẩn tinh thần chịu khổ.”

 

Phương Nương là đầu tiên lên tiếng: “Tiểu thư cứ yên tâm, khổ gì cũng chịu . Khổ đến mấy cũng bằng lúc ở Trần gia, bằng lúc chúng đ.á.n.h đập ở Tầm Phương Lâu.”

 

Các cô nương khác đều gật đầu. Sở dĩ bọn họ bán, bắt cóc, chẳng là vì nhà quá nghèo đó . Bọn họ đều là con cái nhà bách tính nghèo khổ, từ giây phút sinh học cách chịu khổ.

 

“Tiểu thư, chúng theo thì tin tưởng , bất kể , chúng đều sẽ theo.”

 

“Chúng ở nhà từng trồng trọt, nuôi heo, nấu cơm, việc gì cũng qua, sợ chịu khổ.”

 

“Ta tính toán sổ sách, phụ lúc sinh thời là trướng phòng , bệnh mất, liền tẩu tẩu bán .”

 

“Tiểu thư, sẽ g.i.ế.c heo.”

 

Mộc Nhiễm Thanh vòng eo thon thả của nàng: “Thật giả đây?”

 

“Thật đó.” Lục Âm ngại ngùng : “Ta là Lý Bình bắt cóc, bỏ nhà chính là tiếp tục theo phụ g.i.ế.c heo.”

 

Ai ngờ, đến Tầm Phương Lâu thì kiếp cần g.i.ế.c heo, mà cũng về nhà nữa .

 

Mộc Nhiễm Thanh an ủi: “Cứ yên tâm , đợi một ngày nào đó, ngươi sẽ thể về nhà.”

 

Về nhà, các cô nương nghĩ đến nơi sinh sống từ nhỏ, dường như cũng bao nhiêu lưu luyến và nhớ nhung.

 

Trên đường đến U Châu thành, Mộc Nhiễm Thanh về phận của mười sáu cô nương, mỗi một nỗi bất hạnh riêng. Trừ Lục Âm là Lý Bình bắt cóc, những khác đều chính của bán cho nha tử, lưu lạc chốn phong trần.

 

Đều là những cô nương nhỏ tuổi khốn khổ, thử nghĩ ở thời hiện đại, ở tuổi bọn họ vẫn còn là những học sinh trung học cơ sở vô tư lự.

 

Mộc Nhiễm Thanh còn nhiều cô nương đưa đến Doanh Châu phủ, nơi đó tựa như địa ngục. Thành Thân Vương đáng c.h.ế.t. Ngươi thể tạo phản, nhưng thể giới hạn, đặc biệt là cấu kết với Đông Doanh, thể tha thứ.

 

Những cô nương quả thật siêng năng, suốt dọc đường đều là bọn họ luân phiên nấu cơm, việc gì cần Mộc Nhiễm Thanh bận tâm.

 

Về đến U Châu thành, các cô nương còn nữ quyến cùng già trẻ nhỏ, lòng chút bất an, sợ rằng các nữ quyến Cố gia sẽ chê bai bọn họ dơ bẩn, nam tử sẽ thấy bọn họ xúi quẩy.

 

Mộc Nhiễm Thanh : “Bọn họ đều cổ hủ, sẽ chỉ đồng tình với phận của các ngươi, sẽ ghét bỏ các ngươi. Tuy nhiên, từ chuyện , các ngươi ghi nhớ phận của , còn là cô nương của Tầm Phương Lâu nữa, mà là nữ tử của Mộc gia .”

 

“Tiểu thư, chúng ghi nhớ .”

 

Cố Bang Ngạn và Mộc Khánh Minh đến cửa thành đón ba đứa trẻ. Biết bọn họ mang về mười tám , phận của những cô nương , cũng hề lộ bất kỳ vẻ mặt ghét bỏ nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-sach-kho-cua-ke-thu-nam-ngua-thang-lon-tren-duong-luu-day/chuong-90.html.]

 

“Đã đến thì đều là bình thường, cần nghĩ nhiều như .” Cố Bang Ngạn cũng từ biên quan trở về, ký kết khế ước hợp tác với Xích Địch, phong trần mệt mỏi.

 

“Tạ Cố đại lão gia.”

 

“Đi thôi, về nhà.” Mộc Khánh Minh một đôi nhi nữ bình an trở về, mạnh hơn bất cứ điều gì: “Đã mang về thì cứ mang về , đảo của chúng ở Doanh Châu phủ lớn, ở đủ cả.”

 

“Đa tạ Mộc lão gia.”

 

Mộc Nhiễm Thanh đỡ phụ lên xe ngựa: “Phụ , đa tạ ủng hộ .”

 

“Đều là những đứa trẻ khốn khổ, giúp thì cứ giúp.” Mộc Khánh Minh xưa nay bao giờ xem thường ai: “Đảo của chúng lớn, ở đủ cả, lẽ đợi đến mùa xuân mới xây nhà, bây giờ chỉ đành chen chúc một chút.”

 

“Phụ , chúng tiền.” Mộc Nhiễm Thanh nhỏ giọng hỏi: “Lần và Cố đại nhân cùng đàm phán khế ước, khi thành công, Tứ hoàng tử ban thưởng gì cho hai ?”

 

“Ví như ngân phiếu gì đó?”

 

Mộc Nhiễm Thanh chớp chớp mắt Mộc Khánh Minh. Mộc Khánh Minh : “Đây là nhiệm vụ, nhất định thành, đợi , phụ sẽ xin Tứ hoàng tử.”

 

“Cái thể đòi , thì thôi .” Mộc Nhiễm Thanh : “Đợi chúng về đến đảo, nghĩ cách kiếm tiền, nhất định sẽ nghĩ cách .”

 

“Mấy ngày nhận thư của ở Doanh Châu. Bây giờ càng thêm khó khăn, hải sản đ.á.n.h bắt bán ngoài , mỗi khơi là nộp thuế thuyền. Mùa đông của bọn họ dễ chịu chút nào.”

 

Mộc Khánh Minh may mắn : “Cũng may Thanh Thanh một lúc kiếm nhiều bạc như . Lát nữa chúng mua lương thực và bông về, để các thúc bá của con thể bình an vượt qua mùa đông .”

 

Mộc Nhiễm Thanh gật đầu, nhưng thầm nghĩ: Đợi nàng đến Doanh Châu phủ, sẽ tìm cơ hội dọn sạch kho tàng của Thành Thân Vương và những tên khốn đó, để bọn chúng phá sản, hết đường bóc lột dân lành.

 

Về đến nhà ở ngoại ô, Cố lão phu nhân và những khác đều đón. Trần Mỹ Kiều thấy Cố Lạc Cẩm và bọn họ, tức đến rơi lệ: “Mấy đứa con , một tiếng nào ngoài .”

 

, chỉ để một phong thư rời , học theo ai thế?” Cố lão phu nhân nghiêm mặt : “Lần mà còn như , các ngươi đều chịu gia pháp!”

 

“Lão phu nhân, đừng tức giận, chúng là nghĩ rằng nhanh thể trở về, mới quyết định để thư báo cho .” Mộc Nhiễm Thanh tiến lên đỡ Cố lão phu nhân: “Người xem, chúng chẳng trở về lành lặn ?”

 

Cố Lạc Cẩm cũng theo: “ , tổ mẫu, chúng đều bình an trở về , hơn nữa chúng đảm bảo, tuyệt đối sẽ như nữa.”

 

Cố lão phu nhân vui liếc Cố Lạc Cẩm một cái: “Còn nữa ư?”

 

Cố Lạc Cẩm vội vàng lắc đầu: “Không , chắc chắn .”

 

Mộc Nhiễm Thanh giới thiệu nhà cho các cô nương. Bọn họ đều quỳ xuống hành lễ với lão phu nhân và những khác. Cố lão phu nhân giơ tay bảo bọn họ dậy: “Các ngươi cũng thấy , chúng nhà phú quý, lẽ theo chúng chịu khổ .”

 

Các cô nương đều sợ chịu khổ. Cố lão phu nhân : “Không sợ chịu khổ thì sẽ thể sống qua ngày, thôi, nhà chuyện.”

 

Trên đường , Cố Lạc Cẩm cho Cố Bang Ngạn tung tích của hai chị em Tôn Mai, bảo Cố Bang Ngạn với Cố Bang Bình.

 

Hai chuyện riêng với . Cố Bang Ngạn : “Hai chị em bọn họ kết cục như là do tự chuốc lấy. Đương nhiên, nếu niệm tình cũ cứu bọn họ, sẽ ngăn cản, nhưng Cố gia hoan nghênh bọn họ.”

 

Cố Bang Bình khổ, "Đại ca, giờ nào khả năng cứu các nàng, rơi cảnh , trách nhiệm, nhưng chính các nàng cũng tự chuốc lấy. Đến lúc đó hãy xem xét, nếu khả năng cứu các nàng thoát khỏi chốn lầm than thì sẽ cứu, bằng , cũng đành chịu."

 

cũng là ruột của hai đứa nhỏ, ở chốn sẽ cho tương lai của chúng, trong lòng Cố Bang Bình tính toán, chỉ là giờ lúc cứu hai tỷ Tôn Mai.

 

 

Loading...