Thậm chí còn toát lên vẻ phong lưu tuấn tú hơn cả dạo .
 
Một lúc ,  mở mắt: "Rời khỏi phủ họ Bùi, xem  nàng sống  ."
 
Đương nhiên là  . Nơi    những lời lẽ giả dối,   những mưu mô tính toán.
 
Chỉ  gió núi trong lành, suối nước mát rượi, những  dân quê chất phác, và cả con mèo quýt lười nhác. Chỉ cần một trong  đó thôi, cũng đủ khiến  cảm thấy  hơn , Bùi Vân Thư.
 
Hắn  hiền hòa,  : "Lần   đến đây, một là  công vụ, hai là  đón nàng về. Ta  tìm  một vị thánh y,  thể giúp nàng khôi phục dung mạo như xưa. Đợi khi về kinh thành,  nhất định sẽ khiến nàng rạng rỡ khắp kinh kỳ."
 
Hắn  năng dịu dàng, từng lời từng chữ đều là suy nghĩ cho . Cứ như giữa hai   từng xảy  bất kỳ mâu thuẫn nào.
 
"Đủ !" Ta ngắt lời .
 
"Từ ngày Chúc Dung An chết,  và ngươi  chẳng còn quan hệ gì nữa. Ngươi mau  ."
 
Bùi Vân Thư vẫn mỉm   : "Chúc Dung An  chết,  nàng là ai?"
 
Trước khi Lục Thanh Thanh xuất hiện,  và  sống với  khá hòa thuận. Mỗi khi   , ánh mắt luôn hờ hững. Nụ  hiếm hoi cũng chỉ là khách sáo. Chưa bao giờ   với  dịu dàng như trăng non thế .
 
Hắn lấy từ trong n.g.ự.c  một cuốn sổ hộ tịch, dòng tên ghi: Lý Ức Dung.
 
"Lý gia là họ  , hai chữ Ức Dung  là do  đích  đặt. Sau khi về kinh, nàng sẽ   phận mới  , sẽ  ai nghi ngờ nàng nữa. Nếu nàng  nỡ rời Như Ý Cư,  sẽ cho  mở một cái y như  ở kinh thành, nàng vẫn  thể tiếp tục  bà chủ."
 
Từ khi quen  , đây là  đầu tiên  chu đáo với  đến thế. Ta ngạc nhiên  sự  đổi của , nhưng lời    đầy mỉa mai: "Những chuyện ngươi  đây, Lục Thanh Thanh   ?"
 
Bùi Vân Thư khựng , giọng điệu đột ngột trở nên băng giá: "Ta  cho nàng   thứ nàng  , những chuyện khác, nàng    quyền xen ."
 
Những ngày tháng  , mỗi khi nhớ ,  đều hối hận vì lúc đó  quá nóng vội, bất chấp tất cả mà cưới Lục Thanh Thanh.
 
Lục Thanh Thanh cũng giống như mẫu  nàng ,  hề  tài quản lý gia đình. Nàng  còn ghen tị với những quản gia, chưởng quỹ mà Chúc Dung An  sắp xếp  thỏa từ .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dong-thi/10.html.]
Lục Thanh Thanh  lượt sa thải hết những  đó,  bằng đám tay chân của .
 
Chưa đầy một năm , những cửa tiệm   bắt đầu thua lỗ. Làm quan, chỗ nào cũng cần  chi tiêu, khiến  trở nên túng thiếu. Lục Thanh Thanh cả ngày chỉ  tô son trát phấn, chưng diện lụa là. Về đến phủ  quấn lấy   rời.
 
Trước , những lúc rảnh rỗi ở bên nàng ,  chỉ cảm thấy nàng  dịu dàng thấu hiểu. Sau ,  chỉ thấy nàng  nông cạn, ồn ào đến phát bực. Giờ phút ,  bỗng dưng nhớ đến những ngày tháng  Chúc Dung An bên cạnh.
 
Nàng  trầm lặng, chẳng bao giờ  ầm ĩ. Cũng chẳng bao giờ đòi hỏi  châu báu ngọc ngà.
 
Ngay cả cây trâm ngọc trắng mà  tùy tiện tặng, thứ mà Lục Thanh Thanh chê bai vứt bỏ. Nàng vẫn nâng niu như báu vật.
 
Nàng  cai quản phủ    đấy,  khoản dư dả đều  nhập  quỹ chung. Hắn  thể tùy ý lấy tiền  chi tiêu.
 
Nếu     dày công điều tra  tung tích của phế thái tử, thu phục  một  tàn dư. E rằng đến giờ  vẫn còn  tân hoàng lạnh nhạt hắt hủi.
 
Những đêm dài trằn trọc,  thậm chí bắt đầu hối hận, hối hận vì  quá vội vàng cưới Lục Thanh Thanh. Nếu  thể  ,  nhất định sẽ  hành xử hồ đồ như thế.
 
Chúc Dung An, dù  cũng là  thê tử chính thức do  cưới hỏi đàng hoàng.
 
Còn về Lục Thanh Thanh...
 
Hôm đó  thổ huyết ngất xỉu, hôn lễ cũng chẳng thể  thành. Vậy nên Lục Thanh Thanh cũng  thể xem là chủ mẫu .
 
Sau , nàng   một quý , xem như trọn vẹn nghĩa tình thanh mai trúc mã giữa hai .
 
Những lời vô tình đến thế. Chỉ  Bùi Vân Thư mới  thể thốt .
 
Ánh trăng sáng chỉ thích hợp để hoài niệm, khi     thì cũng chẳng khác gì cơm dính  áo.
 
"Trước đây, ngươi vì cưới  mà ruồng bỏ thanh mai. Sau  vì cưới thanh mai mà bức tử . Giờ đây, ngươi  mượn cớ  để giáng thê thành . Bùi Vân Thư, ngươi đúng là con cóc ghẻ tham lam  đáy."
 
Sắc mặt  càng thêm tái nhợt,    liền ho sặc sụa. Khóe miệng  rỉ m.á.u tươi đỏ thẫm.
 
"Khụ khụ... Dung An, dù nàng  tin  , trong lòng  luôn  nàng. Hai năm qua,   lặn lội tìm khắp danh y, cuối cùng cũng tìm    thể chữa trị cho nàng. Đợi khi nàng khôi phục  dung mạo, chúng  sẽ   từ đầu,  ?"