Trời còn  sáng tỏ, Bùi Vân Thư  sai  hầu  mua sắm  thứ cần thiết. Trước khi  khỏi cửa,  đặt lên trán  một nụ hôn nhẹ nhàng: "Dung An, nàng  đúng,   nàng trong đời  là phúc phận của . Ta thật mong chờ đến ngày Y Quỷ chữa lành cho nàng."
 
Ta cúi đầu, mặt ửng hồng. Bùi Vân Thư,  cũng  mong chờ, Mong chờ đến khoảnh khắc ngươi từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
 
–-----
 
Như Ý Cư hôm nay vô cùng náo nhiệt. Bùi Vân Thư là khâm sai đại nhân, dù hôn lễ  phần gấp gáp, nhưng đa  các sĩ  địa phương đều đến chung vui.
 
Những   nở nụ  chân chất,   khác với  khí phù phiếm, giả tạo ở kinh thành.
 
Điều đó khiến  cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Giờ lành  điểm, Khố cô cô  dìu tân nương  từng bước tiến  giữa sảnh đường.
 
"Tân nương  đến !"
 
Mọi  đồng loạt vỗ tay hoan hô, náo nức hùa theo. Bùi Vân Thư lộ vẻ mặt dịu dàng, đưa tay nắm lấy đầu dây tú cầu bên : "Dung An,  , chúng  sẽ bắt đầu  từ đầu."
 
Nữ nhân  tấm khăn voan khẽ run lên, như thể đang đáp . Huyện lệnh mở tờ hôn thư , bắt đầu  những lời văn hoa mỹ miều. Không ngớt lời ca ngợi đôi tân lang tân nương chỉ   trời,    đất.
 
–-------
 
Đến phần bái lạy trời đất, huyện lệnh cất cao giọng: "Nhất bái thiên địa!"
 
Trước tiên xin tạ ơn trời xanh,  cho  cơ hội  .
 
Sau xin tạ ơn đất dày,  che lấp  vũng m.á.u đỏ tươi.
 
"Nhị bái cao đường!"
 
Phụ hoàng,  từng  nếu  là nam nhi, ắt hẳn sẽ  nên sự nghiệp lớn lao. Hôm nay,  xin chứng minh rằng, chí lớn của nữ nhi  hề thua kém nam nhi.
 
"Phu thê giao bái!"
 
Nực ! Đã đoạn tuyệt tình nghĩa, còn  phu thê?
 
Khi Bùi Vân Thư cúi  xuống, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hôi tanh nồng nặc. Hắn còn  kịp định thần, chiếc khăn voan đỏ  đầu  đối diện từ từ trượt xuống.
 
Hắn vội vàng nắm lấy khăn voan, định đậy . Ngẩng đầu lên,   thấy một bà lão tóc trắng như cước, da dẻ nhăn nheo,  xí kinh khủng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dong-thi/13.html.]
 
Bà lão run rẩy khắp , nước tiểu từ  váy chảy  tí tách. Mọi  cảm thấy một mùi hôi thối xộc lên, hóa  là bà lão  nhịn .
 
Lại tè dầm  quần ! Tiếng kêu kinh hãi của khách khứa vang lên ầm ĩ. Những   hiểu chuyện còn tưởng rằng, đây chính là tân nương.
 
"Không thể nào! Tân nương   xí đến thế ? Khẩu vị của khâm sai đại nhân nhà  thật là độc đáo!"
 
"Ha ha,  từ kinh thành đến quả nhiên  khác!"
 
Bùi Vân Thư kinh hãi  cảnh tượng  mặt: "Ngươi là ai? Lý Ức Dung ?"
 
Bà lão  đầu óc  bình thường, lê lết bộ hỉ phục bẩn thỉu xông tới chỗ Bùi Vân Thư: "Tướng công ơi,  ở đây  tướng công! Tướng công  yêu, mau đến yêu thương  ,   sinh cho  mười đứa con!"
 
Mọi  xem náo nhiệt  ngại chuyện lớn,  ồ lên. Bùi Vân Thư  thể né tránh,  bà lão hôn trúng môi.
 
Vạt áo ướt nhẹp dính  y phục . Khiến cả   cũng bốc lên mùi hôi thối.
 
"Lý Ức Dung, ngươi đang ở ? Ngươi mau  đây, giải thích cho  rõ ràng!"
 
Bùi Vân Thư gần như sụp đổ  . Mấy năm qua, quan chức của  càng ngày càng thăng tiến,  từng  chịu nỗi nhục nhã thế .
 
Ta đẩy cửa sổ phòng riêng , từ  cao  xuống mỉm  với : "Bùi đại nhân, chúc mừng, chúc mừng!"
 
Bùi Vân Thư ngẩng đầu  , đôi mắt ngập tràn sự phẫn nộ và thù hận
 
Hắn  hiểu  tất cả.
 
“Ngươi đang trả thù  ?"
 
Ta đáp: " , thế nào? Cảm giác   khác lừa dối, đùa giỡn, ngươi  thích ?"
 
Hắn  khẩy: "Ngươi bây giờ chỉ  một  một , còn  là khâm sai đại nhân chính nhị phẩm. Ngươi   cái giá  trả cho việc báo thù ?"
 
Ta nháy mắt với , tỏ vẻ vô tội: "Vậy thì   bây giờ? Hay là ngươi cứ g.i.ế.c  luôn ."
 
"Ngươi thật sự nghĩ rằng   dám?"