"Vậy thì chúng  đánh cược . Xem là ngươi g.i.ế.c   ,  là  g.i.ế.c  ngươi ?"
 
Bùi Vân Thư nghiến răng nghiến lợi, mãi mới thốt   vài chữ: "Nếu ngươi bây giờ chịu xuống đây, cùng  bái đường,  sẽ bỏ qua tất cả."
 
"Chậc, ngươi  thể đừng   mơ giữa ban ngày  ?"
 
Cái gì mà yêu ,  cưới ?
 
Chẳng qua là vì thế lực của phế thái tử ngày càng mạnh lên. Hắn sợ hãi. Sợ phế thái tử đoạt   chính quyền,  sẽ  tiêu diệt  còn manh giáp.
 
Vì thế,  khi   giả chết. Một kế hoạch  hảo  hình thành trong đầu . Khi phế thái tử còn tại vị,  từng chiếu cố ,  thứ  ,  nhiều.
 
Hắn  thể tìm  về,  đổi dung mạo  để  ở bên cạnh . Nếu phế thái tử thành công,  sẽ công khai  phận của  để  bùa hộ mệnh.
 
Nếu  thành,  càng .
 
Ta chỉ là một nữ nhân  danh phận,   thể giúp  quản lý chuyện nhà.
 
Một nước cờ quá . Thấy  vẫn  hề lay chuyển, trong mắt Bùi Vân Thư thoáng hiện lên vẻ tàn độc: "Ta  cho ngươi cơ hội, ngươi   nắm bắt, thì đừng trách  tuyệt tình. Kim vệ ! Mau phong tỏa nơi , đến con ruồi cũng   để lọt!"
 
Bùi Vân Thư xoay  bước , mang đậm khí thế của một đại quan. Quyền sinh sát của tất cả  , đều  trong một ý niệm của .
 
Ta gọi  : "Bùi đại nhân, kim vệ của ngài ?"
 
Mọi  thoáng chốc kinh hãi,    , liền nhao nhao  quanh.
 
Ta  khẩy: "Kim vệ mà ngài , chẳng lẽ là bọn họ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dong-thi/14.html.]
 
Lời  dứt, một hàng tinh binh mặc giáp vàng, đeo mặt nạ đồng loạt xuất hiện  lưng .
 
Oai phong lẫm liệt, uy vũ nghiêm nghị. Chỉ một cái liếc mắt, Bùi Vân Thư  kinh hãi tột độ. Ta   với vẻ thích thú: "Giờ ,  lẽ thái tử ca ca  đăng cơ  nhỉ?"
 
Biểu cảm  mặt  từng chút từng chút một rạn vỡ. Từ phẫn nộ chuyển sang âm độc, từ nghi ngờ chuyển sang kinh hãi. Thông minh như , chắc hẳn  hiểu   chuyện.
 
Trên mật báo đặt  bàn   rằng ở Sảng Châu  tàn dư của đảng phái phế thái tử. Họ chuyển tiền bạc cho phế thái tử, để  chiêu mộ binh mã. Đêm đó,  vô cùng đắc ý, tự cho rằng  tìm  kẻ chủ mưu. Thực tế, đó chỉ là cái bẫy   giăng sẵn.
 
Sảng Châu  chỉ nổi tiếng về ngọc thạch, mà còn  cả mỏ vàng. Ta  thái tử tiếp quản mỏ vàng , bí mật vận hành  việc.
 
Như Ý Cư, chính là cứ điểm liên lạc của chúng . Chơi trò " bắt  thả" với  suốt những ngày qua, chỉ là chiêu trò để kiềm chế  mà thôi. Sau khi  việc thành công, mới là màn báo thù thực sự của .
 
Khố cô cô   lưng , giơ cao hổ phù: "Tân hoàng  đăng cơ, nhị hoàng tử cùng lũ nghịch tặc   tiêu diệt. Mọi việc ở Sảng Châu, đều do Dư đại nhân  quyền quyết định."
 
Thấy hổ phù như thấy hoàng thượng,   trong sảnh đường đều quỳ xuống, đồng thanh hô vang "Hoàng thượng vạn tuế!"
 
Bùi Vân Thư  giữa đám đông,   từ xa. Ta ngẩng đầu, nâng ly về phía .
 
Hắn đột nhiên bật : "Dung An, đừng nghịch nữa. Ngoan ngoãn đợi ,  sẽ lên đón nàng ngay."
 
Hắn  bước tới  : "Nàng    thích Sảng Châu ? Sau   sẽ cùng nàng ở  đây,  ?"
 
Ta lắc đầu, nhận lấy cung tên từ tay kim vệ. Giương cung ngắm bắn.
 
Một tiếng "vút" xé gió, mũi tên lao vun vút, găm thẳng  đầu gối . Hắn đột ngột quỳ xuống, đau đớn kêu lên một tiếng,  thể nào  dậy nổi.
 
“Mũi tên , là báo thù ngươi  lừa gạt . Rõ ràng    trong lòng, nhưng vì  leo cao quyền quý, ngươi vẫn chấp nhận cuộc hôn nhân ."