Bùi Vân Thư càng  càng thêm phẫn nộ. Có một khoảnh khắc,  thậm chí còn hoang mang, tựa như  mới là kẻ tội đồ xen  giữa bọn họ.
 
 sự thật   như  ? 
 
Phụ hoàng  sáu công chúa, hai hoàng tử. Mẫu phi của , chẳng qua chỉ là một thị  thất sủng từ khi phụ hoàng còn ở tiềm để. Sau khi sinh  , bà cũng chỉ là Hòa Sung Dung  cuối hàng Cửu Tần. 
 
Năm  bảy tuổi, vô tình uống  chén rượu độc mà sứ thần ngoại quốc dâng lên phụ hoàng. Độc tính phát tác nhanh chóng,  nôn  máu. Nhờ  thái y tận lực cứu chữa,  mới giữ   mạng sống. 
 
 cái giá  trả, là độc tố  ăn sâu  lục phủ ngũ tạng, khiến cho dung mạo  ngày càng trở nên  xí. Từ đó,  trở thành Đông Thi công chúa, đề tài    trong kinh thành giễu cợt. Phụ hoàng cảm thấy   với , phong cho mẫu phi  Hòa phi.
 
Đó là sự bù đắp đến tận cùng. Năm đó,  một đêm mưa thu, mẫu phi  qua đời. Bàn tay bà khô quắt như cành củi, run rẩy vuốt ve gương mặt : "Nếu năm  con  uống cạn chén rượu , con    chịu cảnh ." 
 
Ta chỉ khẽ mỉm , đáp lời: "Đó đều là do con tự nguyện mà thôi."
 
Khi  vô tình   âm mưu của đám ngoại sứ,  liền  cơ hội  đến. Nếu   , một phi tần và một công chúa   sủng ái như chúng ,    thể sống yên  ở cái chốn thâm cung ? 
 
Ngày đó  liều  đánh cược, đổi  cuộc sống cơm no áo ấm cho cả  và mẫu phi. Như , chẳng   hơn tất cả ?
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dong-thi/2.html.]
Thời thơ ấu,    tự  mưu sinh, tính toán   để  đủ cơm ăn,   c.h.ế.t đói trong cung lạnh lẽo. Đến tuổi thiếu niên,   khuyên can phụ hoàng,  nên dùng quyền lực để ép  khác cưới . Ta   tất cả những gì  thể để tự bảo vệ .
 
Ta cứ ngỡ, như  là   ông trời thương xót.  cuối cùng, tất cả cũng chỉ là ảo mộng phù du.
 
Tất cả chỉ là một giấc mộng tan vỡ. Phụ hoàng băng hà quá đột ngột. Thái tử thua trận, nhị hoàng tử đăng cơ  chẳng  chút giao tình nào với . Nếu  thực sự hòa ly, liệu khi trở về cung,  còn nơi nào để dung ? Ta  dám nghĩ tới.
 
Bùi Vân Thư  ba ngày liền  trở về phủ. Hắn  chuyển đến biệt viện, nơi Lục Thanh Thanh đang ở. Bà mẫu gọi  đến, dùng giọng điệu đầy thâm ý: "Thư Nhi và Thanh Thanh từ nhỏ   hôn ước. Ngày hôm đó nó lĩnh chỉ về, thất thần   mưa suốt một đêm. Sáng hôm , nó liền đem tín vật trả  cho Thanh Thanh. Con bé Thanh Thanh  cũng thật ngốc nghếch,  mà vẫn một lòng chờ đợi suốt bốn năm trời, ai..."
 
Bà mẫu nhẹ nhàng thở dài. Lời bà  chẳng hề nhắc đến , nhưng từng chữ từng câu  như ngầm trách cứ .
 
Bốn năm qua, đây là  đầu tiên  lạnh giọng với bà: "Những năm qua gả  đây,  tự hỏi lòng ,  từng  điều gì sai trái. Ta cũng  nhiều  chủ động  nạp  cho , nhưng    chịu. Lục Thanh Thanh   bình thê,   hề oán trách,  mà    cứ ép   hòa ly. Mẫu ,  cũng là phận  mẫu  ,   thể nhẫn tâm đến ?"
 
Sắc mặt bà mẫu cứng đờ: "Chính vì   mẫu , nên  thể trơ mắt  Thư Nhi tuyệt tự. Thư Nhi giờ đây quyền cao chức trọng,  thể tránh khỏi những buổi giao thiệp. Bộ dạng  của con,  thể giúp  gì cho nó?"
 
Từ bao giờ,   luôn xem nữ nhân  mặt như chính mẫu  của . Bà  đối xử với   tệ,  bao giờ đặt  những quy củ quá đáng. Bà  vẫn luôn dịu dàng gọi  là Dung An. Biết   thích  ngoài, bà  thường xuyên mời gánh hát về nhà biểu diễn. 
 
Năm , bà   chứng tâm ngạnh. Lúc nguy cấp, chính   quỳ  điện Thái Cực, cầu xin phụ hoàng ban cho ngự y đến cứu chữa. 
 
Bà  từng nhiều  cảm thán: "Vân Nhi cưới  con, thật là phúc ba đời."