Vậy mà giờ đây, bà   , bộ dạng  của , chẳng thể giúp gì cho Bùi Vân Thư. Thì ,  đối xử  với , mới  rõ điểm yếu của   ở .
 
"Chẳng lẽ cưới Lục Thanh Thanh,   sẽ đường đường  đến tể tướng  ?"
 
Bà bà thở dài:  "Cưới   yêu, ít nhất nó sẽ  hạnh phúc."
 
Ta  thể hiểu nổi. Nếu thật sự yêu thương,    thể dễ dàng từ bỏ? Chẳng qua là vì tiền đồ công danh, mà    cao thượng đến .
 
Kiều Trinh gửi thiệp mời  cùng thưởng . Ta đội mũ sa, đến Nhất Phẩm Cư gặp nàng. Nàng vội vã hỏi     bây giờ.
 
"Ta cứ tưởng Bùi Vân Thư sẽ khác biệt, ai ngờ nam nhân thiên hạ đều giống  cả. Có   pha cho  chút thuốc, để  đoạn tuyệt đường con cái, xem bọn chúng còn quyến luyến   !" 
 
Ta  sặc cả ngụm .
 
Tổ phụ của nàng chính là Kiều Ngự y,  chuyên bắt mạch cho phụ hoàng. Gia đình nàng  là thế gia về y học, nên việc bào chế loại thuốc đó quả thực dễ dàng hơn nhiều. 
 
Ta khẽ xua tay:  "Ta gả cho   cũng chỉ là kế tạm thời, giữa  và   chỉ là mỗi  cần một thứ mà thôi."
 
"Mỗi  cần một thứ? Năm đó tuyết lớn phủ kín núi, ai là  một  cưỡi ngựa nhanh như chớp, liều  cứu  trở về? Lúc đó   mới mang thai,  đường trở về  xóc nảy mạnh nên sảy thai, nếu    kịp thời chữa trị,   mất mạng . Chúc Dung An,  thừa nhận ,   sớm yêu  ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dong-thi/3.html.]
 
Ta ngẩng đầu, uống một ngụm . Một giọt nước mắt rơi  chén , vị chát chúa lan tỏa. 
 
Năm thứ hai  gả cho Bùi Vân Thư,  phụng mệnh  Mã Nghiêu Sơn cứu trợ. Hắn  vội vàng, chỉ mang theo lương thảo đủ dùng nửa tháng. Thái tử và nhị hoàng tử tranh đấu gay gắt, giữ kín tấu chương  cho phát . Mắt thấy  lâm  cảnh khốn cùng, lương thực cạn kiệt. Phụ hoàng  bệnh nặng,  cầu kiến cũng  .
 
Ta chỉ còn cách cầm thanh bảo kiếm ngự ban, lao  khỏi kinh thành, một mạch phóng ngựa đến Thạnh Châu. Đến nơi,  tuốt kiếm,  lệnh cho Thứ sử Thạnh Châu  lập tức điều động binh mã, theo   cứu . Nếu ,  sẽ dùng thanh bảo kiếm  tự vẫn, đến lúc đó, ai cũng  thoát khỏi liên lụy.
 
Thứ sử bất lực, đành  điều một nghìn tinh binh theo  tiến  núi. Tận mắt chứng kiến binh lính hợp sức dọn tuyết,  mới yên lòng, lập tức  ngựa trở về kinh thành. 
 
Ngoài điện Thái Cực,  khoác cành gai, quỳ xin chịu tội. Phụ hoàng  gặp , chỉ sai  thu hồi thanh bảo kiếm. Thiện đại giám  với  rằng, phụ hoàng  cho  xử lý  việc  thỏa, và dặn dò    phép nhắc  chuyện .
 
"Hoàng thượng , công chúa hãy tự lo liệu." Đến lúc ,  mới nhận     rối loạn ván cờ của phụ hoàng.
 
 nếu   đến cứu , Bùi Vân Thư chắc chắn sẽ lâm  cảnh thập tử nhất sinh. Lúc đó,  còn     mang thai. Chỉ tưởng rằng  cảm lạnh, đến kỳ kinh nguyệt thì đau bụng. Mãi đến khi Kiều Trinh đến thăm, thấy  co quắp  giường, sắc mặt trắng bệch, nàng  bắt mạch mới ,    sảy thai.
 
Ta đau đến mức gần như ngất lịm, nắm c.h.ặ.t t.a.y Kiều Trinh, dặn dò nàng  nhất định  giữ kín chuyện , đừng để ai .
 
Bà mẫu vẫn luôn mong ngóng   một đứa con. Nếu để bà   tin, sẽ đau lòng  bao nhiêu. Bùi Vân Thư  trở thành quân cờ trong ván cờ tranh quyền đoạt vị, lâm  cảnh nguy nan. Ta cũng    phân tâm, thêm phần khổ não. Một   chịu đựng là đủ .
 
Tim  chợt nhói đau, từng cơn co thắt. Ta hít sâu một ,  với Kiều Trinh: "Hãy cho  một thang thuốc giả chết."