"Cái gì!" Kiều Trinh kêu lên,  vội vàng bịt miệng , thì thầm: "Muội điên  !" 
 
Ta  hề điên,   tỉnh táo.
 
Đây chính là mục đích  tìm gặp Kiều Trinh hôm nay. Nếu   kế hoạch ,  khi hòa ly  sẽ  còn đường sống. Đã là đường cùng,  đành tự  tìm cho  một lối thoát từ cõi chết.
 
Trở về phủ, đèn trong thư phòng vẫn sáng. Thì  Bùi Vân Thư  về. Lúc  ngang qua thư phòng, cửa chợt mở . Bùi Vân Thư đang ôm một nữ nhânthanh tú, dịu dàng. Nàng  má ửng hồng, son môi vương  khóe miệng, e lệ  Bùi Vân Thư. Chắc chắn đó là Lục Thanh Thanh .
 
Bốn mắt chạm , Bùi Vân Thư đột ngột nhíu mày: "Nàng đến đây  gì!" 
 
Ta mỉm : "Chàng đừng căng thẳng,  chỉ  ngang qua thôi mà."
 
Đã quyết định rời , dây dưa thêm nữa cũng vô ích.
 
"Tỷ tỷ đừng giận, nô gia chỉ là cùng đại nhân về lấy chút đồ, tiện thể  quen đường  trong phủ."
 
Lời    vẻ khiêm nhường, nhưng ẩn chứa đầy sự khiêu khích. Ta giả vờ như   thấy, thờ ơ bước qua.
 
Bùi Vân Thư như phát điên, gầm lên với : "Thanh Thanh đang  chuyện với nàng, nàng   thấy !" 
 
Ta   ,  với Lục Thanh Thanh: "Được, ngươi cứ tự nhiên."
 
Lục Thanh Thanh mím môi, nước mắt chực trào: "Thiếp   ý định tranh giành vị trí chính thê với tỷ tỷ. Chỉ cần  ở bên cạnh đại nhân, dù  tỳ nữ  cũng cam lòng. Nếu vì  mà khiến tỷ tỷ và đại nhân sinh hiềm khích, Thanh Thanh dù c.h.ế.t vạn  cũng khó chuộc tội."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dong-thi/4.html.]
Ta cứ ngỡ nàng  là một đóa sen thanh cao thoát tục, ai ngờ cũng chỉ là một bông phù dung tầm thường. Những trò    thấy quá nhiều trong cung, thật sự  còn hứng thú đấu khẩu với nàng . 
 
"Ồ." 
 
"Nàng  !" Bùi Vân Thư  thứ hai quát  dừng bước:  "Việc cưới Thanh Thanh là ý nguyện của , nàng  nổi giận thì cứ nhắm   mà trút!"
 
Ta hít một  thật sâu, cố kìm nén cơn giận: "Bùi Vân Thư,   thấy  nổi giận chỗ nào?_Chàng  cưới ai cũng ,  bỏ  cũng , tùy ."
 
Lục Thanh Thanh  chuyển  ở Bùi phủ. Bùi Vân Thư sai  dời  bộ đồ đạc của   căn phòng nhỏ ở hậu viện. 
 
"Thanh Thanh thích ánh nắng, nàng hãy tạm chịu thiệt thòi ở căn phòng nhỏ vài ngày. Ta  cho  sửa sang  Bắc Uyển, ít lâu nữa nàng sẽ chuyển đến đó." 
 
Ta im lặng, lật xem sổ sách, thỉnh thoảng gảy vài hạt  bàn tính. Kiều Trinh cần mười ngày nữa để điều chế thuốc. Mười ngày,  ở  cũng  còn quan trọng nữa.
 
Điều quan trọng nhất bây giờ là tính toán kỹ sổ sách, kiểm kê   bộ đồ hồi môn của . Chọn  những thứ  quá giá trị để bán . Những món đồ  còn , sẽ là của hồi môn của . Chờ đến khi   giải cứu, chúng sẽ là vốn liếng để  sống nốt quãng đời còn .
 
Bọn nô bộc thấy  thất thế, đem đồ đạc của  vứt bừa bộn  căn phòng nhỏ. Căn phòng thiếu ánh sáng, ẩm thấp và tối tăm. Ta đuổi hết đám  hầu cận  ngoài.
 
Ta mất cả một buổi chiều để sắp xếp  đồ đạc. Ta vốn  thích trang sức cầu kỳ, nên đồ trang sức cũng  nhiều. Năm đầu tiên  khi thành ,  ngày sinh nhật của , Bùi Vân Thư tặng  một chiếc trâm cài tóc. 
 
Chiếc trâm   từ bạch ngọc, to bằng quả trứng ngỗng, chạm khắc hình một đóa sen đang nở rộ.
 
"Thị nữ , hôm nay là sinh thần nàng. Chiếc trâm  tặng nàng, chúc nàng vạn sự như ý."
 
Ta  chiếc trâm tinh xảo như thật, ngẩn   lâu. Kể từ khi mẫu  qua đời,   còn mấy ai nhớ đến sinh thần của  nữa. Tựa như một con mèo  bỏ rơi, bỗng nhiên   khác quan tâm.